Lời Chưa Nói

Chương 6



Nhà của Kẹo Ngọt là một căn biệt thự nằm ở trung tâm thành phố. Đúng như tôi đoán, em là một tiểu thư nhà giàu. Tôi vừa mới quay xe chào em ra về thì một cô giúp việc đã đi ra mở cổng và nói:

- Chào cô chủ!

Tôi nhìn hé vào trong cổng, thấy đúng chiếc ô tô hôm trước mẹ em dùng để chở em về, lòng càng thêm mặc cảm vì thân phận của mình. Nhưng tôi dần quên đi hết mọi thứ khi bắt đầu đạp xe về trên con đường vừa nãy và nhớ đến những kỉ niệm đẹp của hai chúng tôi từ ngày đầu tiên.

Sau hôm đầu chở Kẹo Ngọt về nhà, tôi dần dần làm quen với việc này mặc cho chiếc xe càng ngày càng xệ yên sau xuống và mẹ tôi đã nghi ngờ khi cứ về đến nhà là lốp xe sau lại hụt hơi. Con đường về nhà của hai đứa cũng không ngắn chút nào cả. Tôi phải đi thêm năm cây số nữa sau mỗi buổi tan học, về đến nhà mình thì trời đã xâm xẩm tối rồi. Mẹ hỏi thì tôi chỉ nói mình phải ở lại làm nốt bài, trong khi cũng cái bài đó để đến sáng hôm sau vẫn còn trắng nguyên.

Trước khi thân với Kiwi, tôi từng thân với nhỏ Quỳnh. Quỳnh là con của chú tôi, tức là em họ bên nội của tôi. Mặc dù gia đình bên ngoại và bên nội tôi đều đã cắt đứt quan hệ nhưng riêng tôi với Quỳnh thì hai đứa vẫn khá là thân thiết. Quỳnh gọi tôi bằng anh mặc dù hai đứa bằng tuổi. Có chuyện gì của tôi Quỳnh cũng biết hết và ngược lại, có chuyện gì của Quỳnh tôi cũng biết hết. Thế nên trước khi gặp Kiwi, tôi vẫn cứ nghĩ cả đời mình chẳng có một tri kỉ nào ngoài Quỳnh.

Chuyện tôi thích Kẹo Ngọt, Quỳnh cũng biết trước cả khi tôi kể cho nó. Hình như nó tiên tri được những điều diễn ra trong đầu tôi nên hay đưa ra lời khuyên hữu ích trước lúc tôi làm bất cứ điều gì.

- Anh đừng nên nói với bạn ấy từ bây giờ!

- Sao thế? Chẳng phải Kẹo Ngọt cũng đang thích anh à?

- Không phải đâu! Cảm giác đang đánh lừa anh đấy! Thực ra con gái lần đầu yêu bao giờ cũng e thẹn, nếu mà mạnh bạo như Vy thì..

- Thì sao? - Tôi sốt sắng.

Quỳnh nhìn tôi với ánh mắt đầy sâu sắc:

- Thì là bạn ấy đang thử anh thôi! Nhưng tốt nhất anh vẫn nên đưa bạn ấy về nhà, biết đâu bạn ấy lại rung động thì sao? Con gái dễ rung động trước những hành động ga lăng của con trai lắm!

Tôi không biết Kẹo Ngọt có đang thử tôi đúng như Quỳnh nói hay không nhưng nghe lời Quỳnh, tôi vẫn chở Kẹo Ngọt về thường xuyên trên chiếc xe đạp đã gần như hỏng.

Lần thứ hai gặp nhau ở ngọn đồi gần trường, tôi đã không còn xấu hổ về chiếc xe đạp của mình nữa. Tôi để xe ở ngay dưới chân đồi và hàn huyên với Kẹo Ngọt ở bên trên.

- Kẹo Ngọt!

Vừa nhìn thấy em, tôi đã thất thanh chào. Nhưng rồi nhận thấy có gì đó không ổn trong cách xưng hô, tôi đỏ mặt che miệng lại và ngập ngừng chữa "cháy":

- V.. V.. Vy!

Bình thường người ta chỉ gọi nhau bằng biệt danh khi đã yêu nhau hoặc phải thân thiết lắm. Đằng này tôi với Kẹo Ngọt chỉ mới quen nhau, mà tôi còn chưa từng gọi em bằng biệt danh đó bao giờ. Chính điều này làm cho tôi xấu hổ, nhưng càng xấu hổ hơn khi em quay lại cười với tôi và đáp:

- Cậu vừa đến à?

Nói chuyện được một lúc, tôi cũng đỡ ngại ngùng hơn khi nãy. Kẹo Ngọt bảo rằng cô gái tóc ngắn hôm trước ở lớp học thêm là chị họ của em nên em phải nghe lời, và đành hạn chế gặp tôi nhất là khi có chị ta ở đó. Tôi cũng thông cảm phần nào, tuy nhiên cả buổi nói chuyện quên luôn việc để ý đến cử chỉ của Kẹo Ngọt để xem có phải là em đang thử tôi hay không. Ánh mắt và nụ cười của em đã hút hồn tôi bất cứ giây phút nào hàn huyên cùng.

Tôi có một sở thích không phải ai cũng biết là ăn bánh ngọt. Kể từ khi biết biệt danh của Kẹo Ngọt, tôi mới can đảm kể sở thích đó của tôi ra cho em nghe. Em và tôi giao kèo với nhau rằng từ nay chỉ cần gọi nhau là Bánh Ngọt và Kẹo Ngọt cho thân thiết. Như vậy càng đỡ khiến tôi bị lộ tên ra. Nhỡ chẳng may có một ngày em gọi tôi là Đại trước mắt lũ bạn thì tôi chẳng có đường nào mà lùi!

Chở Kẹo Ngọt về nhà một thời gian, tôi mới được em rủ vào trong nhà chơi. Mới đầu tôi còn ngại ngùng vì gia cảnh của tôi và của em khác nhau một trời một vực nên không dám vào. Mãi cho tới khi em làm mặt dỗi thì tôi đành phải nghe theo. Tôi cất xe đạp ở ngoài sân và bước lên nhà chính. Bố mẹ Kẹo Ngọt đã đi đâu hết, chỉ còn mỗi cô giúp việc ở nhà.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Kẹo Ngọt mặc đồ thường. Trông em thật hợp với bộ váy trắng tinh khôi và nụ cười tươi tỏa nắng. Nhìn Kẹo Ngọt của tôi lúc này mới ra dáng tiểu thư hơn hẳn. Em giống như nàng thơ trong những bản tình ca của tôi. Mà cũng phải, từ khi quen Kẹo Ngọt, tôi chủ yếu viết nhạc về em. Em là nguồn cảm hứng bất tận, là người mà tôi từng tự hứa với tâm hồn mình rằng: Đây là cô gái duy nhất mà mình sẽ yêu thương!

Kẹo Ngọt cũng tự nhận thức được vẻ đẹp của mình nên em nhẹ nhàng hơn so với những bạn nữ cùng lứa. Với tôi, có lúc Kẹo Ngọt e dè, có lúc lại mạnh bạo. Tôi không biết những lời Quỳnh nói có đúng sự thật hay không nhưng tự bản thân cảm thấy Kẹo Ngọt cũng bắt đầu thinh thích mình. Nếu không phải như thế, tại sao em còn để tôi chở về tận nhà và trao tôi những cử chỉ thân mật?