Lời Chưa Nói

Chương 14



Thì ra người mà Quỳnh tương tư là một anh chàng học cùng trường nhưng hơn con bé một lớp. Quỳnh kể, trong một lần đang mải chơi với bạn ở sân trường thì nó vô tình đụng trúng một cậu con trai và ngã ra. Anh ta không bỏ đi như những người khác mà vội đỡ Quỳnh dậy và xin lỗi con bé:

- Cho tớ xin lỗi nha! Tớ không cố ý!

Lúc đó, Quỳnh không hề biết anh ta hơn tuổi mình nên chỉ đáp lại:

- Không có gì đâu!

Nói rồi anh ta quay lưng bước đi. Bạn của Quỳnh đứng gần đó lập tức phủi lưng giúp bạn và hỏi han:

- Mày có làm sao không?

Nhưng Quỳnh vẫn mải để ý anh chàng kia mà không trả lời bạn. Con bé còn quay sang hỏi:

- Mày có biết anh chàng kia tên là gì không?

- Làm sao tao biết được! Mày làm như tao quen với hắn ấy!

Lúc đó Quỳnh mới chỉ cảm nắng anh chàng chứ chưa hề thích. Phải tới hai hôm sau, khi đang lượn lờ trong căng tin của trường, đột nhiên cô nghe có tiếng gọi từ đằng sau:

- Ê!

Quỳnh giật mình quay lại. Thì ra đó là anh chàng hôm trước đụng trúng con bé. Nhận ra anh ta, con bé gật đầu chào.

- Cậu đang tính mua cái gì ăn hả? - Anh ta hỏi

- À không, tớ ăn rồi. Thế còn cậu?

- Tớ chưa ăn gì cả, tính rủ cậu ăn cùng cho vui nhưng ai ngờ..

- Thôi không cần đâu!

Ngoài miệng con bé khách sáo như vậy nhưng trong lòng tiếc hùi hụi vì lỡ nói với anh chàng kia là mình ăn rồi. Để tỏ ra mình không phải là người khó gần vì câu từ chối đó, nó đành phải đánh sang chuyện khác:

- À mà.. cậu tên là gì vậy?

- Tớ tên là Sơn. Thế còn cậu?

- Tớ tên là Quỳnh.

- Chà! Tớ cũng khá thích hoa quỳnh. Bác tớ có một vườn hoa trong đó trồng khá nhiều hoa quỳnh. Nhưng tiếc là hết năm học này tớ phải lên thành phố khác để học nên không còn được đi thăm vườn của bác thường xuyên nữa!

- Cậu tính chuyển trường hả?

- Ừ! Vì năm nay là cuối cấp mà!

Lúc đó Quỳnh mới biết hóa ra anh ta hơn mình một tuổi. Vậy mà nó cứ tưởng nó bằng tuổi anh ta.

- Mà cậu học lớp nào đấy?

- Tớ học 9A1. Còn Quỳnh?

- Tớ học 8A2!

- Ủa? Vậy là.. cậu kém hơn tớ một tuổi ấy hả?

- Vâng!

Sau hôm đó, ngày nào Quỳnh cũng đứng dựa người vào lan can trước cửa lớp để dõi theo Sơn qua khung cửa sổ của lớp 9A1. Nó cứ thế tương tư về anh ta suốt gần nửa năm trời.

Đến hôm tổng kết, khi Sơn vừa theo đám bạn ra về thì Quỳnh bỗng chạy theo và gọi anh lại:

- Anh Sơn!

Tiếng gọi quá bé, lại lọt vào giữa những tiếng nói chuyện ồn ào của đám bạn nên Sơn không nghe thấy gì. Đúng lúc đó, bạn của Quỳnh vừa hay tới gần con bé và đập vào vai nó:

- Tổng kết xong rồi, mình đi uống trà sữa đi!

Lập tức Quỳnh bỏ luôn ý định thổ lộ với Sơn lời cuối cùng. Nó đành đứng nhìn anh dắt xe ra khỏi trường và biến mất mãi mãi, lòng bổi hổi bồi hồi.

Y như những gì đã nói, sau khi học xong cấp hai, Sơn chuyển đến một ngôi trường ở thành phố khác để học. Bạn của Quỳnh có quen với một người anh học cùng lớp cấp hai với Sơn nên biết rất rõ điều này và kể cho con bé nghe. Từ đó, nó không hề giữ được mối liên lạc nào với anh ta nữa!

Bất ngờ thay, trong một lần đi học thêm môn toán buổi chiều ở trường, Quỳnh trông thấy Sơn đang ngồi trên chiếc ghế đá kê ở góc sân trường và đang xem lại những tấm ảnh chụp được từ chiếc máy Casio đời mới. Có vẻ như hôm nay anh về thăm trường cũ thì phải.

- Anh Sơn! - Quỳnh gọi thật lớn bù cho tiếng gọi bị át đi hôm tổng kết.

Sơn quay ra vẫy tay chào Quỳnh. Anh hỏi:

- Dạo này em có khỏe không? Việc học vẫn ổn chứ?

- Dạ em vẫn ổn. Có điều chương trình lớp 9 nặng quá nên em hơi chậm tiếp thu.

Rồi cả hai ngồi kể lan man một số chuyện tới tận khi trời đã hơi xâm xẩm tối. Lúc này Sơn mới nói lý do tại sao mình về đây:

- Anh về nhà chơi mấy hôm, tiện thể ghé qua thăm trường luôn. Anh đang tính tặng em một món đồ nhưng không nghĩ sẽ gặp bất ngờ như này nên quên đem theo. Hay là để lần sau quay lại đây anh sẽ đưa cho em ha!

- Nhưng.. em không chắc mình sẽ lại gặp nhau!

- Em yên tâm đi! Hôm nay gặp nhau thế này chứng tỏ mình cũng đã có duyên với nhau rồi! Anh nghĩ lần sau chắc ông trời sẽ lại cho chúng ta gặp nhau thôi!

Nói rồi Sơn xách túi và bước đi một cách phũ phàng, để Quỳnh ngồi một mình ở trên chiếc ghế đá với vẻ mặt tội nghiệp. Nó quên mất một điều quan trọng trong giờ phút nói chuyện vừa rồi đó là xin số điện thoại của anh ta. Vậy nên nó không biết món đồ Sơn định tặng mình là gì và cũng không thể liên lạc lại với anh ta kể từ đó.

Lần thứ hai quay trở lại thăm trường, Sơn vẫn đem theo cái máy ảnh đó, chỉ khác là anh ta đã vô tình để quên món đồ định tặng cho Quỳnh và thay vào đó đem theo một cô bạn gái với mái tóc màu vàng. Hai người không ngớt cười nói, ôm ấp nhau và thể hiện tình cảm ngay giữa sân trường.

Quỳnh đứng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó. Nó lấy tay che miệng lại mà khóc nấc lên. Nó hối hận vì không dám thổ lộ ra hết tất cả mọi thứ với Sơn ngay từ thời điểm ban đầu. Nó vẫn chưa hề biết món đồ mà Sơn định tặng là gì. Nó cầm tờ giấy sáng tác nhạc của tôi mà rớt vào đó cơ man những nước mắt!