Lời Chưa Nói

Chương 15



Năm tôi lên lớp chín thì Quỳnh cũng lên lớp mười. Nó trúng tuyển vào một trường cấp ba ở xa trường tôi nên hai đứa không có cơ hội rủ nhau về cùng nữa. Mỗi lúc muốn gặp Quỳnh, tôi chỉ có thể đến nhà nó chơi. Vậy nên số lần gặp cũng không được nhiều. Tôi còn nhớ mùa hè năm đó là lần cuối cùng hai đứa tôi được liên tục gặp.

- Năm nay em lên lớp mười phải lo học hành, không thường xuyên tư vấn cho anh chuyện tình cảm được, anh đừng buồn nha!

Tôi cười:

- Buồn gì đâu, không có mày thì tao vẫn có thể tự xoay xở được mà. Mày yên tâm đi!

Tôi nói vậy cho Quỳnh bớt lo nhưng thực ra cũng chẳng biết làm cách nào để tự xoay xở trong chuyện tình cảm của mình. Kẹo Ngọt thì vẫn cứ thế xa lánh tôi như hai người dưng mặc dù cho tôi đã nhiều lần đến nhà và đợi em ngoài cửa.

- Cháu về đi! Cô chủ bảo là không muốn gặp cháu!

Nghe bà giúp việc nói vậy, tôi cảm thấy có chút cay cay ở khóe mắt nhưng không làm sao được. Tôi đã trót lừa dối em một chuyện động trời mà có lẽ đến bây giờ chính tôi cũng không ngờ rằng mình lại làm như thế!

Sau vài phút tuyệt vọng trước cửa nhà em, tôi đành dắt xe ra về. Nhưng tôi không về ngay mà ghé qua ngọn đồi nơi hai đứa tôi từng ngồi để ôn lại kỉ niệm. Bầu trời hôm nay vẫn xanh nhưng sao mà buồn đến thế! Mây trắng bay lượn như vừa cướp đi một người rời xa khỏi vòng tay của tôi mất rồi!

Tôi nằm lăn ra bãi cỏ, tay ôm tập giấy viết nhạc, miệng không ngớt lẩm bẩm như muốn gửi lời vào trong gió:

"Kẹo Ngọt của anh à, anh thích em nhiều lắm! Anh không tìm cách nào để đến được với em dù chỉ là một chút thôi! Anh xin lỗi vì đã lừa dối em, nhưng nếu không làm vậy thì anh chẳng biết phải làm sao để tiếp cận em nữa! Em là tiểu thư nhà giàu, còn anh chỉ là một thằng nhà quê không xứng bằng em. Có thể đối với em, anh chẳng là gì cả. Nhưng đối với anh, em là cả thanh xuân, là người đã mang niềm vui đến cho tuổi trẻ của anh, khiến nó trở nên đẹp đẽ như ngày hôm nay.."

Đứng dậy và lấy xe ra về, tôi không nhớ mình đã bỏ quên tập giấy viết nhạc ở trên bãi cỏ. Tôi vội vàng đạp xe qua những con phố vắng nơi mà hai đứa chúng tôi đã từng qua, lướt qua những cơn mưa chò nâu xào xạc. Chò nâu như muốn nhắc tôi rằng hãy đừng nuối tiếc về một cuộc tình dang dở với người không thích mình. Thay vào đó, hãy cố gắng buông bỏ tất cả, nếu có thể để mọi thứ rơi rụng như những cánh hoa thì càng tốt!

Nhưng đâu ai ngờ rằng, cũng chính trên con đường đó, tôi vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước đi lững thững dưới những tán lá chò. Đó không ai khác ngoài em. Em đi bộ ngược chiều với tôi. Em vừa cúi xuống nhặt những quả chò lên và đặt trong lòng bàn tay, vừa nở một nụ cười thân thiện:

- Chò đẹp thật, anh nhỉ?

Bất giác, tôi cũng dừng xe lại mà cười theo em:

- Ừ, đẹp!

Nhưng khi tôi vừa dựng xe bước tới gần thì em chợt biến mất trong sự ngạc nhiên của tôi. Thì ra tất cả chỉ là ảo ảnh. Giờ này chắc em đang ở đâu đó, chỉ có tôi là vẫn cứ đứng đây dõi theo hình bóng của em trong vô vọng. Tôi tự nhủ mình đã suy nghĩ về em quá nhiều rồi. Nếu không phải vậy thì tôi đã không tìm tới bà chị họ của em và cầu cứu chị ta.

Chị họ của Vy học cách tôi ba lớp. Thi thoảng đi trên hành lang tôi vô tình thấy chị ta đi ra từ lớp đó nên may mắn biết được. Hôm ấy, tôi đích thân tới lớp của chị ta, nhờ một người trong lớp bảo ra gặp tôi để nói chuyện.

Đứng trước mặt chị họ của Vy, tôi ngập ngừng:

- C.. c.. cậu có thể giúp tớ với Vy q.. q.. quay lại một lần nữa có được không?

- Muộn rồi! - Cô ta nói rồi quay mặt đi một cách phũ phàng.

- Tớ biết cậu là người tốt mà! Chính cậu đã từng giúp hai bọn tớ quay lại với nhau. Cậu không nhớ sao?

- Vậy cậu biết ai đã mách cho Vy chuyện tuổi tác và tên thật của cậu không hả? - Bỗng chốc cô ta quay mặt ra nhìn tôi và đổi thái độ.

Lúc đó trong đầu tôi chợt nhớ ra hôm đầu tiên đi học thêm văn ở lớp của cô chủ nhiệm. Hôm ấy cả lớp tôi chỉ có vài học sinh đi học và một học sinh lớp khác là cháu của cô gửi tới. Đó không ai khác chính là chị họ của Vy- người đang đứng đối diện với tôi lúc này. Trong lúc tôi đang giao kèo với cô về cách gọi tên tôi trong lớp để Kẹo Ngọt không phát hiện ra thân phận thật của tôi thì có lẽ ở bên ngoài chị ta cũng đã vô tình nghe thấy.

- Cô nhớ gọi em là Đại và coi em bằng tuổi với cả lớp nha cô!

- Sao cô làm vậy được? Dù sao lớp mình cũng đều biết em tên là Trang rồi!

- Không thì cô hạn chế gọi tên em cũng được. Những lúc em phát biểu cô chỉ cần chỉ vào em là được rồi!

Tôi xấu hổ không dám nhìn mặt bà chị họ của Vy nữa. Nhưng vì quá thắc mắc nên tôi vẫn phải hỏi:

- Cậu đã biết thân phận thật của tớ từ đầu rồi, vậy tại sao cậu lại không nói cho Vy biết ngay lúc đó, thậm chí còn tìm cách để bố mẹ em ấy cho tớ và Vy tiếp tục chơi với nhau?

Lúc này cô ta đã thay đổi cách xưng hô:

- Vy là em họ của em, em có quyền cho Vy tiếp tục quen anh hoặc là không. Khi biết Vy bị bố mẹ cấm không cho gặp anh, em đã thuyết phục cô chú cho nó được tự do vì muốn nó được hạnh phúc. Nhưng khi biết anh đã có bạn gái thì em không thể ngồi yên được và đành nói cho nó biết sự thật về thân phận của anh. Còn chuyện kia thì yên tâm đi, em sẽ không nói cho nó biết đâu! Anh cứ tha hồ mà sống với hạnh phúc của mình.

Nghe cô ta nhắc tới hai từ "bạn gái", tôi bỗng cảm thấy hoang mang khi từ trước đến nay mình làm gì có lấy một cô bạn gái nào, thậm chí theo đuổi Kẹo Ngọt còn chưa đến nơi nữa. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra người mà chị họ Vy nhắc tới là ai..