Lời Chưa Nói

Chương 16



Tôi cười phì trước mặt cô ta sau khi nghe câu nói đó. Không cần hỏi lại cho kĩ, tôi cũng biết người cô ta nhắc tới ở đây là Quỳnh. Chắc cô ta vô tình bắt gặp tôi đến trường của Quỳnh để rủ con bé đi học về cùng nên ngộ nhận con bé là bạn gái của tôi.

- Sao anh lại cười? Em nói vậy không đúng hả?

Tôi kể hết mọi chuyện cho chị họ của Vy nghe. Nghe xong, cô ta mới gật gù:

- Hóa ra là như thế! Em cứ tưởng..

Thoáng nhận thấy nét bối rối trên khuôn mặt cô ta, tôi đành lên tiếng cứu vớt tình hình:

- Thôi không sao đâu, dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi! Vả lại em chưa nói cho Vy biết chuyện đó là tốt lắm rồi. Còn chuyện thân phận của anh thì nếu không biết bây giờ, trong tương lai em ấy cũng sẽ biết thôi. Nên thà nói ra còn hơn là giấu giếm mãi..

Sau hôm ấy, tôi quay về đợi tin tức từ phía chị họ của Vy. Cô ta đã hứa với tôi sẽ gắng thuyết phục em chịu gặp tôi coi như bù lại cho lỗi lầm đã gây ra cho hai đứa chúng tôi. Nhưng tôi có nào đâu ngờ mọi thứ lại diễn tiến nhanh đến như thế. Mới ngày hôm sau, khi tôi đang đi trong sân trường thì Kẹo Ngọt đã vội chạy đến và gọi to:

- Anh Trang!

Trông em có vẻ rất vui, thái độ hoàn toàn khác với mọi ngày. Không biết bà chị họ em đã nói những gì nhưng ngay lúc này đây tôi đang cảm thấy như em đã quên hết tất cả mọi chuyện vậy! Quả thật lời nói của cô ta có sức mạnh lớn lao tới nỗi bất cứ ai cũng phải nghe theo, từ bố mẹ Kẹo Ngọt cho tới bây giờ là cả em. Em vừa đứng đối diện với tôi vừa nói, cách xưng hô đã thay đổi:

- Anh ra tới đây từ lúc nào đấy?

- Cũng vừa mới đây thôi! - Tôi cười.

- Lần sau anh không phải che giấu tên thật với em nữa đâu. Nếu ngại thì cứ gọi bằng biệt danh là được rồi!

Dường như Kẹo Ngọt đã thông cảm phần nào cho những mặc cảm của tôi. Vậy nên em dịu dàng một cách lạ thường. Tất nhiên, tôi nhận thấy trong mối quan hệ của hai đứa chúng tôi đã có gì đó thay đổi kể từ ngày em chịu chơi với tôi trở lại. Em sợ ánh mắt soi xét của xã hội hơn. Vậy nên kể cả khi lên ngọn đồi gần trường chơi, em vẫn giữ khoảng cách với tôi y như hai người xa lạ.

Một hôm, không biết vô ý hay cố tình mà em chợt thổ lộ với tôi:

- Thực ra em chưa từng nghĩ mình sẽ có một đứa bạn thân khác giới. Vả lại trên lớp em hầu như đứa nào cũng có bạn đồng giới, còn em thì bị gia đình quản chặt quá nên đứa con gái nào chơi với em được một thời gian cũng vì sợ mà nghỉ chơi.. Haizzz!

Tôi không hiểu em nói với tôi điều đó là có ý gì. Có thể do em chỉ coi tôi như một người bạn thân "trái ngược với chuẩn mực xã hội" và muốn có một người bạn đúng nghĩa. Đó là lý do khiến em dần trở nên lạnh nhạt với tôi.

Tôi không phải là con gái và cũng không hiểu hết tâm tư tình cảm của tụi con gái ở cái tuổi dở dở ương ương như tuổi của em, vậy nên chỉ có thể chia sẻ cho em những điều dễ thấy ví dụ như chuyện học hành hay sáng tác nhạc. Còn những chuyện chỉ có con gái hiểu thì tôi đành mờ tịt. Cũng phải thôi, con trai thì không cần người tâm sự cũng không sao, nhưng con gái lại ở lứa tuổi mới lớn thì rất cần có bạn đồng giới. Mà cũng do bố mẹ Kẹo Ngọt cấm cản nên bây giờ đây em mới lẻ loi như này!

Thực tình tôi chẳng thể xen ngang vào các mối quan hệ của Kẹo Ngọt. Mới tuần trước em còn bảo với tôi rằng em muốn có một người bạn gái, vậy mà tuần sau em đã khoe với tôi rằng mình vừa quen với một cô bạn trông rất giống con trai ở sân bóng gần nhà mình.

"Hôm đó em vừa theo bố ra sân bóng để trông đồ cho bố tập thì gặp Ngọc cũng đang chơi bóng ở sân bên cạnh. Ngọc thấy em liền chạy ra làm quen, và rồi hai đứa em từ đó trở nên thân thiết với nhau như hai tri kỉ vậy. Ngọc là một người vừa thân thiện mà vừa dễ tính nữa. Em chắc cả đời này sẽ không tìm được ai khác giống như Ngọc!"

Tôi mỉm cười khi nghe em kể về người bạn mới. Tôi vui vì em đã tìm thấy tri kỉ của mình, nhưng đồng thời có chút buồn về bản thân khi thấy em coi trọng mối quan hệ mới đây hơn là mối quan hệ trong suốt ba năm trời của tôi và em. Câu hỏi "Kẹo Ngọt coi tôi là gì của em?" dường như vẫn chưa có lời giải đáp. Tôi không dám hỏi thẳng em và cũng không thể điều tra ra câu trả lời nữa. Vì tôi biết, khi tôi tìm ra câu trả lời hẳn tôi sẽ đau khổ thế nào!

Ấy vậy mà hôm sau em vẫn hồn nhiên khoe với tôi:

- Em vừa mới rủ Ngọc đến nhà. Bạn ấy ham ăn cứ như con trai vậy!

Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi em khoe tính xấu của cô bạn kia ra cho mình với một thái độ vui vẻ y như em đang bêu tốt cho hành động đó.

- Rồi bố mẹ em có chấp nhận cho em chơi với Ngọc không?

- Có chứ! - Kẹo Ngọt mỉm cười- Bố em khen Ngọc hiền lành, ngoan ngoãn, lại cùng là con gái với em nên cũng yên tâm nữa.

Trong khoảnh khắc ấy tai tôi bỗng ù đi. Tôi không hiểu tại sao mình lại đi ghen tị với một đứa con gái, chỉ biết rằng bản thân mình không hề muốn Kẹo Ngọt coi bất cứ ai quan trọng hơn tôi!