Lời Chưa Nói

Chương 17



Bữa đó tôi lại xách cây đàn ra ngọn đồi gần trường ngồi. Tôi định sáng tác một giai điệu mới trong lúc đợi Kẹo Ngọt tới, nhưng đợi 15 phút rồi mà em vẫn chưa thấy đâu. Tuy vậy, tôi vẫn quyết tâm ngồi đợi, không phải vì tôi muốn có thêm thời gian để sáng tác mà là vì đã trót giữ lời với em rồi, không thể một mạch bỏ về như thế được!

Tôi ngồi hết gảy đàn lại hát vu vơ, cốt để thời gian trôi đi nhanh hơn. Chả mấy chốc mà trời đã tối, ấy vậy mà tôi vẫn chưa thấy hình bóng Kẹo Ngọt đâu cả! Em đã quên cuộc hẹn với tôi vì một lý do nào đó, khiến tôi chán nản bỏ về trong sự hụt hẫng.

Đó là lần đầu tiên tôi bị Kẹo Ngọt cho leo cây. Những lần sau lại tiếp tục tái diễn như thế, chỉ có điều tôi đã sớm nhận ra mình bị bỏ bơ nên về sớm hơn thường ngày. Song ngày nào tôi cũng ra ngọn đồi đúng giờ hẹn mà không hề trách móc gì em. Tôi biết em có lý do riêng nên mới phải làm như vậy. Nhưng cho tới ngày biết cái lý do riêng đó là gì thì không thể kềm lòng được..

- Mấy hôm trước Ngọc có rủ em đi tới nhà bạn ấy chơi. Nhà bạn ấy ở tận ngoại ô lận, có hai chú chó là Mít và Tép trông dễ thương lắm! Nhà Ngọc lại có nhiều anh chị em, ai ai cũng thân thiện, cũng tốt bụng cả. Thế nên ngày nào tan học em cũng phải đến đó chơi. Nếu không thấy em ra ngọn đồi gần trường như đã hẹn thì anh thông cảm nha!

Dù trong lòng tôi lúc đó đang không vui chút nào khi biết lý do thực sự nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn để em cảm thấy an tâm:

- À ờ.. không sao đâu! Không có em thì anh lên đó chơi một mình cũng được mà!

Sau câu nói đó, tôi tự cảm thấy giận bản thân mình kinh khủng. Mặc dù phải chờ Kẹo Ngọt đến hết cả buổi chiều nhưng tôi vẫn phải nói dối là mình không sao để em vui. Đó là câu tự dối lừa bản thân nặng nề nhất mà tôi đã từng nói. Cũng chỉ vì Ngọc mà tôi đành phải làm vậy. Cũng chỉ vì Ngọc mà Kẹo Ngọt không còn thân với tôi như ban đầu. Cũng chỉ vì Ngọc mà mối quan hệ của hai đứa chúng tôi trở nên méo mó hơn trước kia!

Thời gian này tôi không thể đến cầu cứu Quỳnh nữa, nhưng tôi vẫn có thể gọi điện vào số máy bàn của nhà nó để hỏi, dĩ nhiên không thể nói được lâu như mọi khi. Tôi kể cho Quỳnh nghe về nỗi khổ tâm khi bị Kẹo Ngọt cho leo cây ở trên đồi và việc em đối xử với Ngọc tốt hơn nhiều lần so với tôi.

- Anh cứ bảo Vy cho gặp trực tiếp Ngọc để xem tính cách của cô ta như thế nào mà Vy lại bám lấy cô ta đến thế rồi dần dần tính sau- Quỳnh nói qua đầu dây bên kia.

- Nhưng mà.. - Tôi lưỡng lự.

- Anh ngại nên không muốn gặp có phải không? - Quỳnh như đọc vị được tôi- Vậy thì cứ xin số cô ta để nói chuyện!

- Nhưng mà kể cả cách này cũng..

Quỳnh không hề biết trước kia tôi từng rất ngại tiếp xúc hay chỉ đơn giản là nói chuyện với một người lạ. Hồi mới quen Kẹo Ngọt, nếu không nhờ em bắt chuyện trước thì có lẽ bây giờ tôi đã chẳng biết cách nào để tiếp cận với em. Vậy nên mặc dù đã dập máy và coi như đồng ý với biện pháp của Quỳnh, tôi vẫn chẳng dám làm theo những lời con bé nói!

Hôm hiếm hoi hẹn được Kẹo Ngọt ở trên đồi, tôi định sẽ xin em số của Ngọc để nói chuyện và chuẩn bị trước các tình huống để nói nhưng cả buổi cứ định gợi chuyện rồi lại thôi. Nghe em ngồi kể về những lần đi chơi với Ngọc, trong lòng tôi như muốn cuộn trào lên những con sóng dữ dội để cuốn trôi đi tất cả. Nhưng vì tình cảm giấu kín với em, tôi đành để con sóng đó dịu xuống mà không nói thêm bất cứ một lời nào.

Có lẽ trong tất cả các mối tình đơn phương thì điều đau đớn nhất là nhìn người mình thương vui vẻ bên một người khác; thậm chí bản thân mình chưa hề biết mặt mũi người đó ra sao, tính cách như thế nào; tất cả chỉ được tóm gọn lại qua những lời kể. Tôi không ghen tị với Ngọc vì tôi biết người như Kẹo Ngọt không thể có tình cảm với một người bạn đồng giới nhưng tôi không muốn đầu óc em lúc nào cũng chỉ có mỗi người bạn đó, kể cả khi đi chơi với tôi và kể những câu chuyện về Ngọc cho tôi nghe.

Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, tôi quyết định sẽ tìm cách để gặp Ngọc và nói thẳng cho cô ta biết tình cảm tôi dành cho Kẹo Ngọt, đồng thời sẽ nhờ cô ta giữ kín bí mật chuyện này. Nhưng dù làm cách nào đi chăng nữa thì cũng phải qua mắt em! Em là vật cản lớn nhất và cũng là cây cầu duy nhất để tôi có thể tới thương lượng với Ngọc.

À! Tôi đã biết một cách để có thể gặp Ngọc mà không cần phải nói cho em biết rồi!