Lời Chưa Nói

Chương 18



Theo như Kẹo Ngọt kể thì Ngọc thường đến trường để cùng em đi chơi sau mỗi buổi tan học. Vậy nên hôm đó, ngay khi tiếng trống cất lên, tôi đã chạy vội chạy vàng sang lớp của Kẹo Ngọt để rủ em ra ngọn đồi gần trường chơi.

- Có chuyện gì mà anh hẹn em ra đó gấp vậy? - Em hỏi. ngôn tình ngược

- Chuyện đó không thể nói ngay bây giờ được- Tôi ra vẻ gấp gáp- Tóm lại đúng năm rưỡi em có mặt ở đó, anh ở lại lớp giải quyết chút chuyện với lớp trưởng rồi sẽ tới ngay!

Thực ra tôi chẳng có chuyện gì để giải quyết với lớp trưởng cả. Tôi ở lại đợi Ngọc đến để gặp mặt cô ta và nói ra những điều cần nói. Còn việc tôi rủ Kẹo Ngọt ra ngọn đồi gần trường thì chỉ là để em không phát hiện ra cuộc hẹn của tôi và Ngọc!

Đợi em phóng chiếc xe đạp điện đi khuất, lúc đó tôi mới yên tâm đứng nép vào bờ tường thăm dò tình hình. Tầm giờ này học sinh đi về rất nhiều, có cả phụ huynh đến đón con em và một vài học sinh trường khác tới để rủ học sinh trường này đi chơi. Tôi để ý trong số những học sinh trường khác có một cô bạn để tóc ngắn trông như con trai đang đi một chiếc xe đạp điện màu đỏ dựng ở bên kia đường như đang chờ một ai đó thì phải. Trông dáng điệu cô ta hớt ha hớt hải cứ như đang bối rối khi không thấy người mình cần gặp.

Tôi có linh cảm cô bạn đó chính là Ngọc. Nhưng tôi không tới bắt chuyện ngay với cô ta mà đợi cho học sinh trong trường ra gần hết để chắc chắn hơn với suy đoán của mình. Nếu trong trường không còn ai mà cô ta chưa về thì chứng tỏ cô ta chính là Ngọc và người mà cô ta đợi là Kẹo Ngọt chứ không ai khác.

Mười phút, rồi mười lăm phút, học sinh trong trường dần dần tan hết, chỉ còn mấy học sinh ở lại trực vệ sinh hoặc họp cán bộ. Cô bạn tóc ngắn đó vẫn đứng im một chỗ, thấp thỏm ngóng vào trong trường. Lúc này, tôi mới qua đường và bắt chuyện:

- Cậu đang đợi bạn à?

Cô bạn đó không trả lời tôi mà tiếp tục hướng mắt vào trong. Tôi nói:

- Cả trường về hết rồi, còn mỗi khối bảy có lớp ở lại trực vệ sinh thôi!

Cô ta vẫn không nói gì, coi tôi y như người vô hình đứng kế bên vậy. Một lúc sau, một em nhỏ học khối sáu, khối bảy gì đó từ trong trường chạy ra vẫy tay với cô bạn đứng kế bên tôi và gọi lớn:

- Chị Yu!

Cô ta cũng lập tức đáp lại:

- My My!

Lúc ấy tôi mới biết mình bị hớ. Hóa ra cô bạn tóc ngắn tôi vừa bắt chuyện đến để đón em và em của cô ta hôm nay phải trực vệ sinh, vậy nên cô ta mới phải đứng đợi lâu như thế. Nhận ra mình đã nhầm người, tôi xin lỗi cô bạn đó và nhanh nhanh chóng chóng đến ngọn đồi gần trường để Kẹo Ngọt không phải chờ.

Em đã ngồi ở trên đồi có lẽ khá lâu rồi. Thấy tôi vừa đạp xe đến, em không tỏ vẻ giận dỗi hay trách móc gì, thậm chí còn hỏi han:

- Anh đã giải quyết xong việc với lớp trưởng chưa?

Tôi vờ trả lời:

- À ờ.. anh giải quyết xong hết rồi! Tại nhiều việc quá nên anh đến hơi muộn xíu, em thông cảm nha!

- Không sao! Em chờ được mà!

Thấy em cười nụ cười thông cảm đâm ra tôi cũng bất giác cười theo mà đâu có biết em vẫn còn nhớ ra lý do mình đến đây:

- Vậy chuyện gấp anh cần hẹn em ra đây để nói là chuyện gì vậy?

Sau khi nghe xong câu nói đó, tôi chỉ biết "à", "ờm" mà không biết phải lấy lý do cụ thể gì. Chẳng nhẽ tôi lại nói toẹt cho em biết lý do mình bảo em đến đây là vì muốn gặp Ngọc?

May sao lúc đó tôi có mang theo tờ giấy viết ca khúc mới nên đã lấy ra và nói với em:

- Anh bảo em đến đây vì cái này nè!

Em cầm sáng tác mới của tôi trên tay, thử hát theo giai điệu đó rồi gật gù:

- Bài hát này hay quá!

Nghe em khen, tôi phổng mũi lên vì sung sướng. Đã lâu lắm rồi em chưa khen bất kì bài hát nào của tôi cả. Cũng đã lâu lắm rồi em không quan tâm đến tôi nhiều như hôm nay.

Em bảo tôi về lấy đàn ra đánh cho em nghe. Phải rồi, đây là cơ hội tốt để tôi giành lại thiện cảm với em. Tôi cầm cây đàn vừa gõ nhịp vừa ngân nga bài hát mới đó, mắt nhắm tịt lại để phiêu theo giai điệu. Lúc tôi mở mắt ra, tôi thấy em đã rơm rớm nước mắt. Thật kì lạ, chẳng nhẽ em khóc vì bài hát của tôi sao? Đây là một bài hát vui, chẳng có lý do nào mà em lại khóc cả!

Chưa đợi tôi bày tỏ thắc mắc của mình, Kẹo Ngọt đã dựa đầu vào vai tôi và khóc lớn hơn lúc nãy. Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mọi khi và đầu óc lâng lâng đến khó tả. Tôi đành lặng im không nói gì, để mặc cho em khóc ướt vai áo tôi. Rồi đến một lúc em sẽ ngưng khóc!

Mười lăm phút trôi qua, nước mắt em cũng đã cạn. Lúc này em mới kể cho tôi nghe lý do tại sao mình lại khóc:

- Ngọc bị tai nạn xe máy đang nằm trong bệnh viện nhưng em không thể vào thăm được. Bác sĩ bảo tình hình rất nguy hiểm nên chỉ người nhà mới được vào!

Tôi sững sờ khi nghe tin ác đó từ Kẹo Ngọt. Giờ tôi mới biết tại sao hôm nay Ngọc không đến trường rủ em đi chơi như mọi hôm, và cũng biết tại sao em dành nhiều thời gian cho tôi hơn thường ngày. Tôi nhắm ghiền mắt lại, cố để cho Kẹo Ngọt không nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi trên khóe mi mình.