Lời Chưa Nói

Chương 19



Một tháng trôi qua, tôi không thấy Kẹo Ngọt nhắc gì về Ngọc nữa. Những lần tới nhà Ngọc chơi, rồi đi rong ruổi khắp nơi cùng nhau chỉ còn trong những lời kể trước kia của em. Em cũng không kể cho tôi nghe về tình hình sức khỏe của Ngọc sau vụ tai nạn đó, và tôi cũng không muốn phải gợi lại chuyện không vui trước mặt em.

Giờ đây mặc dù Kẹo Ngọt dành nhiều thời gian cho tôi hơn nhưng tôi vẫn cảm thấy nhớ những câu chuyện em kể về Ngọc. Chẳng hiểu sao dù chưa gặp Ngọc bao giờ nhưng mỗi lần hẹn Kẹo Ngọt ở trên ngọn đồi gần trường, tôi vẫn hi vọng em sẽ kể câu chuyện đó. Tiếc là mãi mãi em đã không bao giờ kể lại và tôi cũng mãi mãi không bao giờ được nghe.

Vào gần cuối năm học lớp chín, chúng tôi phải học hành rất vất vả để chuẩn bị ôn thi cấp ba. Tôi ít có cơ hội gặp em hơn trước. Mỗi lần tôi sang lớp rủ em đi chơi thì em lại lấy lý do là bận học thêm chiều, rồi học thêm tối, nói chung cũng không rảnh chút nào. Tôi cũng vậy! Tôi vừa phải ôn thi đội tuyển lại vừa ôn chương trình trên lớp nên phải tận dụng thời gian hết cỡ. Thậm chí có những hôm tôi vừa đạp xe vừa để quyển sách trong giỏ để học.

- A! Mắt để trên mây à?

Trong lúc đang mải nhìn vào cuốn sách trong giỏ xe, tôi vô tình va trúng vào một cậu bé nhỏ con đang đi bộ ở ven lề đường. Thấy cậu ta khá tức tối khi bị va phải, tôi lập tức xuống xe đỡ cậu ta dậy và liên mồm:

- Em xin lỗi, em xin lỗi, anh có bị làm sao không?

Cậu ta đứng lên, lấy tay vuốt cái đầu cua của mình rồi liếc vào quyển sách để trong giỏ ghi "Lớp 9A4" của tôi và nói:

- Không cần gọi là anh, bạn thôi!

Lúc này, nhìn khuôn mặt thon và giọng nói lảnh lót của "cậu bé" mà tôi vừa đâm trúng, tôi mới biết hóa ra "cậu ta" là một đứa con gái với kiểu đầu mái cua. Có lẽ cũng vì mái đầu ấy và vì tôi không nhìn rõ mặt cô bé lúc vô tình đâm phải mà gây ra hiểu nhầm tai hại này.

- Cậu là.. con gái hả?

- Thì sao? - Cô ta hếch hàm lên nhìn tôi.

- À.. ờ.. tớ chỉ hỏi vậy thôi. Nếu không phải thì..

- Phải!

Câu xác nhận đó của cô bé cũng đủ cho tôi biết cô ta là người mạnh mẽ và "nam tính" hơn giới tính thật của mình. Chính cái tính cách ấy khiến ngay từ phút đầu tiên gặp gỡ, tôi đã cảm thấy đây là một con người thú vị và muốn làm quen ngay. Tôi bẽn lẽn:

- Vậy.. tớ có thể làm bạn với cậu được không?

Đó là lần đầu tiên tôi dám đứng ra kết bạn với một người lạ. Bao ngại ngùng của tôi biến đi đâu mất, thay vào đó là sự niềm nở cho dù người đứng trước mặt tôi không phải là một đứa con trai. Tuy nhiên, cô bạn "nam tính" kia không hề từ chối mà trái lại còn khảng khái ngay từ đầu:

- BFF!

- BFF là cái gì? - Tôi ngạc nhiên.

- Là Best Friend Forever đó!

Lúc này tôi mới gật gù hiểu ra hàm ý của câu nói đó. Tôi cũng có kha khá kiến thức về tiếng Anh nên mỗi lần Kiwi nói một câu bằng tiếng Anh thì đa số tôi đều biết, nhưng cũng có những thuật ngữ mà tôi phải hỏi lại nó thì mới rõ!

Kiwi là tên của cô bạn "nam tính" kia. Nó không nói tên thật của nó cho tôi biết vì các thầy chùa bảo là hạn chế tiết lộ cái tên đó ra ngoài kẻo mang họa. Tôi cũng không hiểu tại sao nó lại lấy cái tên Kiwi- một cái tên đầy nữ tính- để đặt cho mình nhưng nó bảo do nó thích ăn kiwi nên đặt tên như thế.

Kiwi chơi với tôi được vài ngày thì hai đứa dinh với nhau như sam, đi đâu cũng có nhau trừ khi đi học ở trên trường và ở nhà. Kiwi để tóc con trai nên kể cả khi đi bên cạnh nó tôi cũng không bị gán ghép linh tinh. Điều duy nhất tôi cảm thấy lo sợ là hình bóng của Kẹo Ngọt từ ngày tôi bắt đầu quen Kiwi dần dần đã bị thay thế. Tôi không còn cảm giác nhớ Kẹo Ngọt nữa, cũng không hề cảm thấy buồn khi em không thể đi chơi với tôi ở trên ngọn đồi gần trường.

Có lẽ lúc này, thời gian tôi dành cho Kiwi đã lấp đi hết những ngày tháng buồn tẻ khi không có Kẹo Ngọt và sự bận rộn của khoảng thời gian ôn thi cấp ba. Tôi trân trọng nó như một người bạn chí cốt của mình mặc dù nó không thể đóng góp ý kiến cho những sáng tác của tôi, càng không thể làm cho tôi mỉm cười mỗi ngày như khi ở bên Kẹo Ngọt. Ở bên nó, tôi cảm thấy thật khác. Tôi chẳng hiểu đó là thứ cảm giác gì, chỉ biết thuận theo tự nhiên mà chơi với nó đúng y như một người bạn thân vậy!

Có một hôm, tôi thắc mắc với Kiwi:. ngôn tình hài

- Tại sao mày lại chọn thân với tao mà không phải là một người khác?

Nó kể:

- Tao phải nằm liệt giường sau một vụ tai nạn. Lúc tỉnh dậy tao chẳng nhớ gì hết, rồi có hai người nhận là bố mẹ tao và kể cho tao nghe tất cả những gì đã xảy ra. Khi ấy tao mới biết mình bị mất trí nhớ. Hai người đã giúp tao lấy lại trí nhớ bằng cách tới bác sĩ trị liệu tâm lý nhưng vẫn không có tác dụng, tao vẫn không nhớ được chút nào cả! Hôm ấy tao đang đi bộ trên đường để cố nhớ lại xem mình đã có kỉ niệm gì với nó thì mày vô tình đụng trúng và tao quyết định kết bạn với mày vì đã quên hết tất cả người bạn trong quá khứ rồi, nếu không có bạn để chơi thì sẽ cô đơn lắm!

Nghe Kiwi kể xong, tôi cảm thấy thương cho nó vô cùng. Kể từ hôm đó, tôi quyết định sẽ giúp Kiwi phục hồi lại trí nhớ bằng mọi giá, bắt đầu từ việc ghi nhớ các mối quan hệ.