Lời Chưa Nói

Chương 32



Tôi và Kiwi bước xuống sân bay từ khoang hành khách máy bay theo dòng người. Đây là lần đầu tiên tôi được đi máy bay, vậy nên cảm giác vẫn còn hơn bỡ ngỡ. Tôi tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ chân trong khi đợi Kiwi mua hai gói bánh mì ăn tạm. Bụng đói cồn cào..

Theo như lịch trình thì chúng tôi sẽ di chuyển tới khách sạn trong đêm, sau đó ngủ một giấc để sáng mai tới fan-meeting gặp Kẹo Ngọt. Tôi đã dự tính chi phí vừa đủ để gọi một chuyến taxi từ đây tới khách sạn, còn Kiwi lo việc đặt phòng và mua đồ ăn. Vali của tôi không nhiều, chỉ vẻn vẹn vài bộ quần áo và chút thuốc men mang theo phòng bệnh tật. Riêng vali của Kiwi có thêm bộ váy và chiếc kẹp tóc của Kẹo Ngọt nữa.

- Mày định mang cái đó theo để gặp Kẹo Ngọt à? - Tôi hỏi.

- Ừ! Tao sợ nó sẽ không nhận ra tao!

Lúc ấy, tôi hơi ngoảnh mặt lên trần nhà một chút để suy nghĩ. Đã đến đây rồi, đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để đi gặp Kẹo Ngọt rồi, nếu em không nhận ra tôi như điều mà Kiwi sợ thì sẽ làm sao nhỉ? Dù gì bây giờ Kẹo Ngọt cũng đã là người nổi tiếng rồi, xung quanh em có biết bao fan hâm mộ và nghệ sĩ đồng nghiệp cùng hợp tác, chắc em chẳng có hơi sức đâu nhớ về kỉ niệm cũ nữa. Bạn bè hay người yêu thì cũng chỉ là những mối quan hệ tạm thời, nhưng công việc hiện tại của em mới chính là cái mà em phải gắn bó suốt phần đời còn lại!

Đêm đó, sau khi đi tắm xong, tôi ngủ ở chiếc giường cạnh cửa sổ còn Kiwi ngủ ở chiếc giường gần cửa ra vào. Tôi đã cố nhắm mắt lại thật chặt nhưng không thể nào ngủ nổi, đầu thi thoảng lại hiện lên hình ảnh của Kẹo Ngọt trong đó. Tôi tưởng tượng ra cảnh Kẹo Ngọt mặc một chiếc đầm lộng lẫy đứng giữa cả rừng fan hâm mộ, tay giơ ra bắt lấy từng người. Trông em tỏa sáng y như một ngôi sao trên bầu trời đêm nay. Còn tôi, tôi chỉ có thể đứng từ xa dõi theo em. Ngay cả khi tôi xin chữ kí thì em cũng kí vội như bao người khác rồi lên xe đi mất. Khung cảnh đó cứ y như hồi em được chú tài xế đón về sau giờ tan học, làm tôi chỉ biết lặng nhìn từ sau. Chỉ khác ở chỗ bây giờ đằng sau em không chỉ có tôi mà còn có biết bao nhiêu người khác cùng theo đuổi. Có những fanboy leo lên cả ô tô của em, thậm chí ném những bông hoa hồng vào cửa kính ô tô, rồi đuổi theo để hôn lên đó.. chỉ nghĩ đến thôi cũng làm tôi thấy rợn người rồi!

Sự mệt mỏi sau chuyến bay không làm tôi chìm ngay vào giấc ngủ. Tôi mơ màng gọi tên em, mơ màng thấy bóng hình em hiện lên trên cửa sổ, rồi lại giơ tay ra với lấy bóng hình ấy và rụt tay lại khi nó biến mất, tay nắm chặt lên chiếc đệm đang nằm! Tôi không biết cảm giác của mình lúc này có thật sự là yêu hay không bởi tôi đã không được gặp em lâu lắm rồi. Nếu đúng là yêu thì tôi phải nhớ về em mỗi ngày, nhưng nếu không phải yêu thì tôi đã không nghĩ về em nhiều đến thế trong ngày sắp gặp lại.

"Tỉnh lại đi, Trang ơi! Mày phải tỉnh lại đi! Kẹo Ngọt không còn nhớ đến mày đâu! Em ấy bây giờ là Candivee chứ không phải là Vy hay là Kẹo Ngọt nữa rồi! Em ấy là ca sĩ nổi tiếng chứ không còn là cô bé Vy ngây thơ của hồi xưa nữa! Làm ơn tỉnh lại đi!"

Tôi mở mắt ra và nhìn lên trần nhà. Trời đã sáng rồi. Trên chiếc giường bên cạnh không còn Kiwi nữa. Nó đã dậy từ lúc nào và hình như đang làm vệ sinh cá nhân ở bên trong nhà tắm. Tôi tới gần giường nó, cầm chiếc kẹp tóc khi xưa của Kẹo Ngọt lên và ngửi mùi. Đó là lần hiếm hoi mà tôi khóc. Tôi giàn giụa nước mắt y như một đứa trẻ con vậy. Tôi biết tất cả mọi thứ sắp kết thúc đến nơi rồi, sau khi tôi nói lời cuối với Kẹo Ngọt và chúng tôi sẽ không còn gì để nói với nhau nữa.

Bên trong nhà tắm, tiếng nước vẫn còn chảy nhưng Kiwi đã ra ngoài từ bao giờ. Thấy tôi khóc, nó đặt hai tay lên vai tôi y hệt như một người bạn trai. Nó cũng vừa nhìn thấy chiếc kẹp tóc trên tay tôi nên đã hiểu ra mọi chuyện. Xong, nó đặt tôi ngồi xuống giường và nói:

- Để tao kể cho mày nghe một sự thật!

Tôi bán tín bán nghi sau câu nói đó của Kiwi, nhưng vì khuôn mặt nghiêm túc của nó khi ấy mà tôi thôi không khóc nữa. Tôi bảo với nó:

- Mày cứ kể đi!

Trước khi kể, Kiwi hơi chùng xuống một chút. Nó thở dài, rồi lấy lại tất cả bình tĩnh và nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Mày phải hứa sau khi nghe xong không được giận tao đó nghe chưa?

Tôi gật đầu lia lịa để tiếp thêm tinh thần cho nó. Là một người bạn thân của Kiwi, dù có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không giận nổi. Mà một người như nó thì có bao giờ gây ra chuyện gì để tôi phải giận?

- Tao.. tao không muốn mày đi tới buổi fan-meeting đó!

- Tại sao? - Tôi ngạc nhiên

Lúc này Kiwi hơi cúi mặt xuống:

- Cho tao xin lỗi, nhưng.. chuyện tao thích mày là thật!