Lời Chưa Nói

Chương 31



Kiwi thách tôi đu được 10 cái lên xà. Lúc trước thì tôi không làm được, nhưng bây giờ tập luyện nhiều nên đã thành quen rồi, thậm chí còn có thể đu 20 cái liên tiếp.

- Chà! Bồ "lên cơ" ghê ta!

Tôi cười khì khi được Kiwi khen. Lúc trước nó từng bảo với tôi rằng chỉ cần luyện tập chăm chỉ thì một ngày nào đó sẽ giống như nó. Tôi đã làm được. Tôi đã vượt qua cái điều mà mình từng nghĩ sẽ không thể nào vượt qua được!

Nhưng đó là trong chuyện thể dục thể thao. Còn về chuyện yêu đương thì tôi vẫn mãi là một kẻ thất bại, cho dù đã mở lòng ra không biết bao nhiêu lần! Tôi nghĩ mình sẽ tìm được một người ưng ý và thổ lộ với họ, bù đắp cho những lời nói chưa thể trao với Kẹo Ngọt năm xưa. Nhưng quá khó để tìm được một người thứ hai có thể thay thế cho vị trí của Kẹo Ngọt!

Nhiều lúc nằm vắt tay lên trán, tôi tự hỏi Kẹo Ngọt có điểm nào khiến tôi say mê em đến như thế? Em chỉ có sự xinh đẹp và là con nhà giàu, còn lại cũng chưa có điểm nào thực sự nổi bật cả! Em biết hát thì tôi biết đánh đàn, biết sáng tác. Em có giọng nói ngọt ngào thì tôi có sự thủy chung. Em là người vô tâm và nhiều lúc thất thường, thậm chí tôi theo đuổi em từ lúc chưa biết em là ai, gia cảnh như thế nào, có nổi tiếng như bây giờ hay không. Nhưng yêu chỉ đơn giản là yêu. Là khi hai con người trao nhau hai ánh mắt, họ biến thiên đường của người kia thành thiên đường của mình. Thiên đường của riêng tôi đã trót mang tên Kẹo Ngọt, nên cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông tôi đều nghĩ về em. Nhưng bây giờ thì khác rồi!

Tôi vô tình lướt qua một video mà phóng viên vây kín lại để phỏng vấn Kẹo Ngọt. Họ hỏi em rất nhiều câu hỏi vô duyên. Họ hỏi em đã có người yêu chưa; đã chia tay lần nào chưa; rồi thì sẽ làm gì khi bị một fan lao vào tấn công, thậm chí tự nhận là người yêu của mình;.. Em bình tĩnh trả lời hết các câu hỏi. Trong số đó, tôi nhớ nhất là câu trả lời cho vấn đề yêu đương. Em nói khéo rằng mình đang bận cho nhiều dự án của công ty, trong đó có dự án fan-meeting vào đầu tháng tới nên không có tí ti nào thời gian để yêu đương cả!

Tắt chiếc điện thoại đi, tôi nằm xuống chiếc giường tầng và tiếp tục suy nghĩ. Rồi tôi lại gọi điện cho Kiwi, hỏi nó xem nó có kiếm được việc gì cần tuyển người làm thêm không. Bà chị họ nó làm ở trung tâm tư vấn việc làm, hễ có việc gì hấp dẫn là nó lại giới thiệu tôi tới làm để kiếm tiền trang trải. Hồi năm ngoái tôi có làm gia sư văn cho một gia đình khá giả, tiếc là chưa đầy một tháng thì họ không thuê tôi nữa do đã tìm được người mới tốt hơn. Rồi tôi làm bảo vệ cho một cửa hàng, nhưng do làm ăn lỗ vốn mà họ đành trả tôi lại cho công ty. Tôi cũng đã xin việc ở khắp nơi nhưng xem chừng chưa có công việc nào thực sự phù hợp cả!

Lần này tôi phải nghiêm túc kiếm cho mình một công việc kiếm ra tiền để dành dụm bay vào Sài Gòn gặp Kẹo Ngọt. Tôi đã quyết định rồi. Nếu không gặp Kẹo Ngọt bằng được để nói hết những lời cần nói dù hai người đang ở hai vị trí đứng khác nhau trong xã hội thì tôi sẽ không thể yên tâm sống tiếp. Cho dù có phải nhảy vào biển lửa, tôi cũng phải nhìn em dù chỉ một giây, một giây nữa..

Và thế là tôi đã tìm được công việc phục vụ cho một nhà hàng. Dù phải vừa học vừa làm vất vả như nào, tôi cũng lấy việc sẽ được gặp em làm động lực để cố gắng. Kiwi cũng làm cùng tôi. Hôm tôi nói ý định đi vào Sài Gòn cho nó biết, nó chỉ đặt tay lên vai tôi và nói:

- Tao sẽ đi cùng mày!

Khi ấy tôi nghĩ Kiwi nói vậy vì nó chỉ muốn gặp lại người bạn cũ của mình, nhưng càng về sau tôi thấy nó càng làm vậy vì tôi hơn là vì nó. Nó bảo:

- Tao không thể nhìn mày đi một mình như vậy được! Ở đó mày sẽ không có ai để giúp đỡ, sẽ rất nguy hiểm!

- Mày đừng lo! - Tôi cười- Tao có phải trẻ con nữa đâu mà sợ!

- Mày không được chủ quan. Dù gì thì tao vẫn phải theo mày đi tới đó.

Tôi xúc động khi nghe những lời nói đó từ Kiwi. Mỗi tối đi làm thêm, nhớ tới hình ảnh của Kẹo Ngọt, nhìn thấy Kiwi đang cùng làm với mình, trong tôi như được tiếp thêm một nguồn động lực cực kì to lớn.

Ngày nhận lương, tôi đưa cho Kiwi một nửa và bảo nó:

- Vậy là ngày mai mình lên đường luôn hả?

Kiwi cúi xuống nhìn giày:

- Tao vẫn còn hồi hộp quá! Không biết Kẹo Ngọt có còn giận tao nữa không!

- Không đâu! - Tôi lại nắm tay Kiwi- Kẹo Ngọt đã khóc với tao rất nhiều khi biết tin mày gặp tai nạn. Chắc em ấy sẽ không vì chuyện của bố mày mà đâm ra giận mày..

Kiwi ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt nó tràn đầy hi vọng. Nó cất xấp tiền tôi vừa đưa vào trong túi, rồi lại hỏi tôi thêm một lần nữa:

- Mày có chắc chuyến đi này sẽ thành công hay không?

- Chắc! - Tôi đưa nốt bàn tay kia ra nắm chặt tay nó- Tao tin ông trời sẽ phù hộ cho mình mà!