Lời Chưa Nói

Chương 30



Hôm đó là một ngày trời nắng đẹp. Ngọc đang chở Kẹo Ngọt thong dong khắp phố phường thì bỗng mưa ở đâu kéo tới ào ào không báo trước. Hai người họ vội vàng ghé vào một cửa hiệu ở gần đó để trú mưa. Nhưng đợi mãi, đợi mãi mà mưa không ngớt đi giọt nào. Cả hai cứ thế ướt như chuột lột trên cả đoạn đường về nhà Ngọc.

- Thôi ráng chịu một chút nhe! Nhà tớ có quần áo thay mà!

Nói rồi Ngọc cố đạp thật nhanh về nhà. Khi đã về đến nơi, Kẹo Ngọt thay bộ váy đang mặc ra và mặc quần áo của Ngọc đỡ. Bộ váy đó Ngọc đã hứa sẽ giặt và trả lại cho em vào một ngày gần nhất gặp lại. Nhưng sau ngày hôm đó, cả hai dường như không thể gặp được nhau thêm một lần nào nữa bởi một mâu thuẫn oái oăm!

Giống như tôi, hồi còn chơi với Kẹo Ngọt, Kiwi cũng hay rủ em ra sân bóng chơi cùng. Trình độ chơi thể thao của Kiwi (hay Ngọc) thì khỏi cần bàn vì nó thường xuyên luyện tập. Còn riêng Kẹo Ngọt thì vì ít có cơ hội chơi thể thao mà chỉ có thể chơi ở những mức cơ bản. Vậy nên mỗi lần đánh bóng chuyền với nhau, Ngọc đều cố gắng phát bóng nhẹ nhất có thể để Kẹo Ngọt có thể đỡ được.

Tuy nhiên, hôm đó chẳng hiểu vì sao mà nó phát bóng mạnh khiến quả bóng văng thẳng vào mặt Kẹo Ngọt làm em ngã xuống sân ngay lập tức. Cú ném may sao vẫn có độ hãm nên chỉ làm Kẹo Ngọt xây xước nhẹ ở mặt. Em đứng dậy trong lúc Ngọc đang tiến tới gần và nhìn bạn mình bằng ánh mắt có phần giận dữ.

- Cậu có làm sao không?

Nhưng trái với sự quan tâm của Ngọc, Kẹo Ngọt lại đáp trả bằng một câu nói duy nhất:

- Đừng làm bạn với nhau nữa!

Nói rồi bỏ đi luôn! Ngọc cũng không biết phải làm cách nào ngoài đứng nhìn bạn mình bỏ đi trong sự hụt hẫng, không đợi tới lúc quay lại lấy chiếc váy của mình.

Vài hôm sau, Kẹo Ngọt cảm thấy hối hận vì cơn giận dỗi nhất thời của mình. Em nhắn tin cho Ngọc và hẹn đến trường đón rồi hai người sẽ làm lành với nhau. Nhưng trên đường đi tới trường của Kẹo Ngọt, Ngọc đã không may gặp phải vụ tai nạn như nó đã đề cập. Nó mất hầu hết trí nhớ và không còn biết Kẹo Ngọt là ai.

Đó là những gì tôi được nghe Kiwi kể. Tôi còn nghe bố nó nói về lý do tại sao Kẹo Ngọt không quay trở lại tìm Ngọc, hay nói cách khác chính là Kiwi:

"Hôm đó bác đang ngồi ở ngoài phòng cấp cứu thì con bé Vy đó lại tới. Bác bảo với nó là bác sĩ không cho người ngoài vào thăm Kiwi. Nó đã khóc với bác nhiều lắm, rồi năn nỉ bác cho nó vào dù chỉ một lần vì đó là cô bạn gái thân nhất của nó. Nó cũng kể rằng chính nó đã gây sự với Kiwi trước và hôm nay nhắn Kiwi tới đón đi chơi nên mới xảy ra chuyện này. Bác nghe xong thì giận vô cùng. Thấy con gái mình bị như vầy rồi còn biết thêm nguyên nhân đến từ một đứa bạn của nó nên cảm thấy không can tâm. Bác đã đuổi con bé đó về và bảo rằng từ nay đừng bao giờ quay lại tìm Kiwi nữa.."

Hóa ra nước mắt của Kẹo Ngọt khi khóc với tôi ngày hôm ấy trên ngọn đồi gần trường không chỉ là nước mắt khi biết Kiwi bị tai nạn mà còn là nước mắt khi bị bố Kiwi đuổi đi và không thể nào tới gặp cô bạn thân duy nhất của mình được nữa. Kiwi đã không còn được thấy Kẹo Ngọt từ ngày ấy cho tới tận bây giờ, và thật buồn khi mãi bây giờ nó mới có thể nhớ ra thì đã quá muộn rồi!

Nó cầm chiếc kẹp tóc hình viên kẹo trên tay, lại ngắm nghía và lại thở dài:

- Tao cũng không ngờ là hôm đó Kẹo Ngọt lại bỏ kẹp tóc vào túi váy đấy! Nói đúng ra thì.. tao ấn tượng nhất với nó ở cái kẹp tóc này, còn những thứ khác không có gì ấn tượng cho lắm!

Ngồi cạnh nghe Kiwi nói, tôi bỗng thấy nhớ Kẹo Ngọt man mác. Mặc dù đã không còn cảm giác yêu khi nghĩ về em nhưng không có nghĩa là tôi đã quên luôn Kẹo Ngọt! Thậm chí bây giờ em đã là người nổi tiếng rồi, có muốn quên cũng khó mà quên!

- Mày có thấy nhớ Kẹo Ngọt không? - Chợt Kiwi quay sang hỏi tôi.

Lúc ấy tôi không biết phải nói thế nào. Chính tôi là người đã đem câu chuyện quá khứ của mình và Kẹo Ngọt kể cho Kiwi nghe, chẳng nhẽ bây giờ tôi lại bảo với nó rằng tôi không hề nhớ. Nhưng thực tình trong thâm tâm tôi có nhiều lúc không biết có nên nói điều đó ra hay không. Bây giờ Kẹo Ngọt đã là người nổi tiếng rồi, nếu tôi bảo rằng mình còn vương vấn mối tình trẻ con với em thì kì lắm! Chắc bây giờ em cũng không nhớ tôi là ai để tập trung cho sự nghiệp. Ngay người bạn trai của mình em còn từ bỏ huống hồ gì là tôi!

- Nửa nhớ.. nửa không! - Tôi đáp.

Thời gian trôi qua thêm một tháng nữa. Bây giờ tin tức về em đã tràn lan các trang mạng xã hội, lướt đâu cũng thấy. Thậm chí có lúc tôi nghe những người bạn cùng phòng mình bàn tán rằng:

- Kém tuổi mình mà người ta giỏi ghê!

- Có gì đâu! Được bài đầu ăn may thôi!

Họ không biết rằng họ đang bàn tán về ca khúc mà tôi sáng tác. Nhưng thay vì tự hào, tôi lại thêm buồn khi nghĩ về em, về sự nghiệp của em và về khoảng thời gian tuyệt đẹp giữa em và tôi.