Lời Chưa Nói

Chương 37: Ngoại truyện 1



Một buổi chiều mùa hè năm 2026, tại ngọn đồi gần ngôi trường cấp hai Lý Tự Trọng có hai cậu bé đang chơi đánh trận giả. Cậu lớn hơn nhanh hơn nên đã chiếm được một cành cây lớn bị gãy ra sau trận bão. Cậu nhỏ hơn thì lanh lợi hơn nên không dùng vũ khí to mà đã đào những cái hố trên ngọn đồi để bẫy cậu lớn ngã vào đó. Vì hôm qua trời mưa to, đất còn lún nên nếu không may ngã vào những cái hố như vậy sẽ bị bẩn hết chân.

Hai cậu bé cho nhau mười lăm phút để tạo thế trận giả. Cậu lớn do đã có vũ khí lớn nên chủ quan, không cần đào hầm trú ẩn còn cậu nhỏ thì hì hục đào hết từ hầm trú ẩn cho tới những cái hố bẫy. Đang đào dở, đột nhiên cậu hét toáng lên:

- Ê Ken! Lại đây xem này!

Cậu lớn nghĩ cậu nhỏ đang lừa mình ra để tấn công nên thủ thế:

- Mày tính lừa tao để "cắm cờ khởi nghĩa" sớm à? Không dễ đâu!

- Không phải! Ra đây xem tao mới phát hiện ra cái này này! Tao có cầm vũ khí đâu mà mày sợ!

Cậu lớn nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn ra xem vì tò mò. Ở dưới chiếc hố mà cậu nhỏ đào được có một tờ giấy chép nhạc được gập nhỏ lại cẩn thận mà ai đó đã từng để vào rồi lấy đất lấp đi. Bản nhạc đã được hoàn thiện nhưng tiếc là không ghi tên người sáng tác nên không biết ai với ai.

- Đem bán nó đi! - Cậu lớn nhanh nhảu.

- Thôi! Đem về nhà cất vẫn hơn! - Cậu nhỏ phân bua.

Chợt cậu lớn cốc vào đầu cậu nhỏ một cái rõ kêu:

- Mày bị điên à? Đem về hát cho ông bà già mày nghe hả?

- Ui da! Tao nói đúng chứ bộ! Giờ nếu bán thì biết đem bán cho ai?

- Bán cho mấy hãng thu âm, không thì lên thẳng đài truyền hình rồi để tên chúng ta ở đó, thiếu gì cách!

- Nhưng chắc gì họ đã nhận?

- Sao không nhận? Chỉ cần họ gật đầu đồng ý thôi là ta đã kiếm được bộn tiền rồi! Lúc đó tha hồ mà lấy tiền đi chơi net, đi bắn bi-da, rồi mua sạch mấy đồ trong căn tin trường làm tụi con gái lác mắt chơi. Mới nghĩ tới thôi đã thấy thèm rồi!

Cậu nhỏ không dám cãi cậu lớn nữa. Hai cậu bé lập tức nghỉ chơi đánh trận giả mà đi bộ ra đài truyền hình, cầm theo tờ giấy viết nhạc đi. Trên đường đi, cả hai thắc thỏm rằng lần này mình đã trúng mánh lớn, không làm gì mà tự dưng tiền sắp rơi vào túi đến nơi.

- Rồi tao sẽ mua một căn nhà cho mẹ tao ở- Cậu lớn nói- Mẹ tao thích ăn mít lắm nên tao sẽ xây thêm một vườn mít ngay bên cạnh!

- Còn tao thì sẽ mua máy tính mới cho bố tao, cái máy tính cũ đã hỏng mất màn hình rồi- Cậu nhỏ thì lại nói.

Cả hai cười nắc nở khi nghĩ tới tương lai. Sự may mắn không phải ai cũng có được, nhưng để tận dụng triệt để cái may mắn đó mới là khó!

Khi đã gần vào tới cổng đài truyền hình rồi, vì mải nói chuyện với nhau không để ý mà hai cậu bé vô tình va vào một cô gái khá xinh đẹp khoảng tầm 25 tuổi đang đi ra từ bên trong.

- Ôi! Cho chị xin lỗi!

Nhìn thấy cô gái đeo bảng tên của đài truyền hình, lại vừa bước ra từ đó nên hai cậu bé sốt sắng hỏi ngay:

- Chị làm ở đài truyền hình đúng không ạ?

Cô gái trả lời:

- Ừ, đúng rồi! Có gì không hai em?

Cậu lớn đưa cho cô gái xem tờ giấy viết nhạc. Rồi nó vào vấn đề luôn:

- Bọn em vừa viết xong bản nhạc này, phiền chị đưa nó cho đài giúp bọn em!

Cô gái cầm tờ giấy lên ngắm nghía một lúc. Mặt cô bỗng chuyển sắc, rồi sau đó lấy lại bình tĩnh để nói với hai đứa trẻ:

- Ừ! Chị sẽ đưa cho họ xem! Cảm ơn hai em!

- Thế còn tiền bản quyền thì sao ạ?

Cô gái nhìn đi chỗ khác:

- Tiền bản quyền thì.. ờm.. bọn em phải đợi đài xác nhận đã rồi mới được nhận nhé! Có gì một tuần sau hẵng quay lại!

- Chị hứa đưa cho đài giúp bọn em nha! Nhớ để tên tác giả là Ken và Lee đó!

- Ừ! Chị hứa!

Nói rồi hai cậu bé quay lưng bỏ đi luôn. Cô gái nhìn theo sau mà tự nói với mình:

- Bé tí mà khôn đáo để!

Trên đời này người ta thường nói "trẻ con không biết nói dối", nhưng nếu một ngày nào đó có một đứa trẻ đến và nói dối với bạn thì là do chúng được dạy hư hoặc bị ảnh hưởng bởi thói xấu của xã hội. Trong trường hợp đó, bạn hoàn toàn có thể nói dối chúng để cho chúng biết nói dối là sai trái và tai hại như thế nào!

Cô gái đem tờ giấy vào phòng thu và ngồi nhìn kĩ từng nét chữ một. Cô gái ấy tên là Quỳnh, 25 tuổi, vừa trở về từ nước ngoài và đang làm việc cho một đài truyền hình ở Việt Nam. Tám năm trước, cô từng xa gia đình sang Singapore để tiếp tục theo đuổi việc học ở nơi đất khách quê người, mãi năm vừa rồi mới lấy được bằng cao học bên đó. Cô quyết định về làm ở Việt Nam mà không phải ở nước ngoài vì muốn quay lại tìm vài người bạn ấu thơ của mình.

Trong những người bạn ấy của Quỳnh có một người anh họ tên là Trang rất thân thiết với cô khi hai người còn học cấp hai. Lâu không liên lạc lại với anh ta, bỗng hôm nay vô tình gặp hai cậu bé đến trước cổng đài truyền hình và cầm theo một tờ giấy chép nhạc, cô chợt nhớ đến anh và mang tờ giấy đó theo với hi vọng đó là một sáng tác của anh họ mình!

Thời gian đã trôi qua quá lâu, Quỳnh không thể nào nhớ nổi từng nét chữ của Trang nữa! Cô đã từng được anh cho xem một vài bản nhạc anh viết, nhưng từ đó đến bây giờ cũng hơn 10 năm rồi, những nét chữ không thể in sâu vào tâm trí Quỳnh như những kỉ niệm của cô và anh. Cô cũng không biết bản nhạc trên tay mình thực sự là của ai và được sáng tác khi nào vì đến bây giờ màu mực đã nhòe gần hết. Kể cả hai đứa nhóc kia có đưa nó cho đài truyền hình thành công thì cũng không ai dám tiếp nhận tờ giấy vô giá trị đó cả!

Đứng trầm ngâm nhìn về phía tòa nhà ở đằng xa từ tầng 15 của đài truyền hình, trông Quỳnh như một người phụ nữ đã có gia đình chứ không còn là một người con gái 25 tuổi nữa! Những nếp nhăn xuất hiện sớm trên khuôn mặt cô là dấu tích của những lần suy nghĩ quá nhiều. Kể từ lúc bắt đầu đặt chân lên Singapore cho tới khi quay về Việt Nam và tìm kiếm một công việc ổn định, không lần nào là Quỳnh dừng suy nghĩ. Cô nghĩ về công việc, về bố mẹ ở nhà, về chuyện yêu đương, về những người bạn và về nơi ăn chốn ở.. Cô nhớ có lần đã từng than với người bạn cùng phòng mình ở Singapore bằng tiếng Anh rằng: "Giá mà thời gian có thể quay trở lại, mình ước mình mãi ở tuổi 13 thôi!".

Cũng đã có lần, khi ở gần ga tàu điện ngầm, tụ tập cùng đám bạn học cao học trong lớp, Quỳnh lỡ nói với bọn nó: "Cuộc đời này thật vô nghĩa quá nhỉ! Người khác đã có công việc ổn định rồi mà bọn mình vẫn phải đi học tiếp, học tiếp đến khi nào kiệt sức thì thôi!". Tới bây giờ, nghĩ lại điều đó, cô thấy mình thực sự hồ đồ. Đã từng có một tiền bối trong trường thích thầm Quỳnh nhưng sau khi thấy suy nghĩ của cô già hơn tuổi, anh ta thôi thích cô nữa và đến nói thẳng với cô rằng cô làm anh ta thất vọng.

Tám năm ở Singapore, Quỳnh không có bất cứ một mối tình nào. Đến bây giờ vẫn vậy. Đàn ông thường làm quen với cô một thời gian rồi sau đó cũng chán ghét cô do tính cách già dặn và suy nghĩ tiêu cực. Chỉ có một anh chàng tình nguyện theo đuổi cô và nhiều lần tán tỉnh cô nhưng Quỳnh không chấp nhận và khi biết anh ta phải về nước thì cô hơi có chút tiếc nuối, song cũng dặn mình phải quên đi.