Lời Chưa Nói

Chương 38: Ngoại truyện 2



Gia đình hai bên nội ngoại nhà Quỳnh và nhà Trang đã cắt đứt quan hệ lần thứ hai vào khoảng ba năm trước, đợt Trang đi làm ở Sài Gòn về thăm nhà. Khi anh đến nhà Quỳnh để hỏi thăm tình hình của cô, anh đã lỡ gợi ý chuyện giúp bố mẹ anh quay lại với nhau cho bố Quỳnh nghe. Ông rất tức giận, đã đuổi Trang ra khỏi nhà ngay lập tức và gọi điện cho mẹ của anh, sau đó hai người đã cãi nhau khá to. Lần này hai bên chính thức cắt đứt mối quan hệ lần nữa chứ không còn mập mờ như trước. Chuyện bố mẹ Trang quay lại với nhau trở nên không thành.

Bây giờ Quỳnh rất muốn đến nhà Trang để tìm anh, nhưng cô không thể vì sợ mẹ anh sẽ lại đuổi cô đi như cách bố cô đã làm với anh. Đành vậy, Quỳnh chỉ có thể đến nhà bố của Trang để thăm ông và đồng thời hỏi chuyện về anh.

Khi Quỳnh vừa lái xe máy tới trước cửa nhà, bố Trang đang ngồi ở trong đọc báo cũng vừa hé mắt lên và nhận ra cô. Ông đặt tờ báo xuống đùi và nói vọng ra:

- Quỳnh đến chơi đó hả cháu?

- Dạ!

Quỳnh chống xe sau đó đi vào nhà. Cô đem theo một hộp bánh ngoại định biếu ông:

- Lâu rồi cháu không đến thăm bác được, cháu có chút quà biếu bác!

- Thôi quà cáp gì! - Ông vừa đứng dậy pha trà vừa đáp- Bố cháu với bác cũng là anh em ruột, việc gì phải khách sáo thế?

- Dạ.. nhưng đã lâu cháu không về ngoại thành nên bây giờ mới đến biếu bác cái này coi như tấm lòng của cháu, mong bác nhận!

- Ừ thôi để đấy cho bác!

Quỳnh ngồi xuống tấm phản mét hai kê ở giữa nhà. Cô hướng mắt nhìn xung quanh. Căn phòng của người đàn ông độc thân trông chật chội và buồn thảm y như cuộc đời của ông ta vậy. Đã qua một đời vợ nhưng hình như ông cũng chưa muốn đi bước nữa bởi những bức ảnh và đồ đạc trong nhà cho cô biết ông không đang có một người đàn bà nào ở bên.

- Dạo này sức khỏe của bác thế nào ạ?

- Bác vẫn ổn! Có điều dạo này cái lưng vẫn hay đau nhức liên tục!

Bố Trang đã thoát khỏi con đường rượu chè, nghiện hút khoảng chừng 10 năm nay. Ông đã làm lại cuộc đời từ những đồng tiền tiết kiệm của mình và mua một căn nhà để ở tạm thay vì ở nhờ người chú già ở quê. Tuy vậy ông vẫn thường xuyên gặp những triệu chứng từ hồi còn tệ nạn tái phát lại. Đã hơn mười năm nay rồi ông và vợ cũ của ông vẫn chưa liên lạc lại gì.

Nhìn ông như bây giờ, Quỳnh không tin nổi ông đã từng là một người chồng sa đọa, nghiện ngập, phải để vợ mình chửi suốt ngày vì thói bợm rượu. Ông năm nay đã gần 60 tuổi nhưng lối sống và thói quen sinh hoạt chẳng khác nào một cụ già 70!

- Vậy.. anh Trang có thường xuyên về thăm bác không ạ?

- Có! - Ông gật gù- Thi thoảng độ một hai tháng nó vẫn tới thăm bác một lần. Nó kể cho bác nghe những câu chuyện nó đã trải qua ở đất Sài Gòn, về công việc hiện tại của nó. À, nó còn kể về cô bạn gái của nó cho bác nghe bằng cái giọng tự hào lắm!

Quỳnh ngạc nhiên:

- Bạn gái của anh ấy là ai vậy ạ?

- Con bé đó tên là Ngọc. Nó từng đến đây một vài lần rồi! Mà hình như hai đứa nó quen nhau từ thời đi học rồi thì phải!

Nghe bố Trang nói đến đó, đoạn Quỳnh chợt khựng lại trầm ngâm một lúc. Chắc có lẽ lúc này cô đang tự hỏi cô bạn gái tên Ngọc kia là ai mà Trang chưa bao giờ kể cho mình. Thậm chí, trong suy nghĩ của cô, có lẽ lúc này Trang và Kẹo Ngọt đã thành một đôi. Tất cả những gì Trang kể cho cô chỉ là những kỉ niệm của anh với Kẹo Ngọt, ngoài ra không còn bất cứ một ai khác! Vậy thì Ngọc cụ thể là ai mà lại quen với Trang từ thời đi học lận?

- Cô bé đó.. trông như nào hả bác? - Đột nhiên Quỳnh quay sang hỏi.

- À, con bé đó để tóc ngắn y như con trai ấy! Lúc đầu bác cứ tưởng đấy là một đứa bạn trai nào của thằng Trang, ai ngờ lại là bạn gái nó!

Ông còn đưa Quỳnh xem vài bức ảnh Ngọc chụp chung với Trang. Đúng là Quỳnh chưa gặp cô gái này bao giờ thật! Trang cũng không hề tâm sự với cô về Ngọc, càng không nhờ cô tư vấn chuyện tình cảm với Ngọc bao giờ! Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy mừng cho Trang vì giờ đây anh đã có một người để xem như nửa kia hoàn hảo của mình.

- Hai người đẹp đôi thật bác nhỉ?

- Ừ! Nhìn hai đứa nó nhiều khi bác cũng thấy mừng thay vậy!

Bỗng dưng, ông quay sang hỏi Quỳnh:

- Còn cháu thì sao? Cháu đã có bạn trai chưa?

Quỳnh hơi cúi xuống để không để lộ cảm xúc thật của mình. Cô chỉ lý nhí trong họng:

- Chưa bác ạ!

- Cũng phải có ai đi chứ! - Bố Trang nói- Năm nay cháu 25 tuổi rồi, mà lại là con gái nữa, đúng ra phải có trước thằng Trang nhà bác mới đúng!

Quỳnh không biết phải đáp lại lời ông thế nào. Cô muốn sống như một cô gái tự do giữa thành phố mà cô được sinh ra, được làm điều mà cô yêu thích. Với cô lúc này, tình duyên không còn quá quan trọng, nhưng thiếu thốn tình cảm thì cuộc sống sẽ có nhiều gánh nặng hơn mà thôi!

- Cháu xin phép bác cháu về ạ!

- Ơ kìa, mới tới chơi đã về là thế nào? Ở lại thêm một chút đã chứ!

- Dạ thôi! Cháu xin phép!

Rời khỏi ngôi nhà của bố Trang một cách đường đột, Quỳnh lái xe máy quay lại thành phố trong tâm trạng khó tả. Mặt trời lúc này đã đỏ hỏn đằng sau lưng cô. Ánh nắng hoàng hôn lênh láng khắp con đường như dấu vết của một ngày cuối.

Cô tới ngọn đồi gần trường của Trang, nơi anh đã từng gắn bó cả tuổi thơ ở đó. Mặc dù ít khi tới nơi này nhưng vì nhớ người anh họ của mình nên cô tìm đến đây như một nơi nghỉ chân sau một chiều ngày dài với nhiều câu chuyện đã xảy ra. Cô lật giở tờ giấy gấp làm tư đút trong túi quần jeans ra. Đó là tờ giấy viết nhạc của Trang mà hai đứa trẻ tinh nghịch đã đưa cho cô hồi sáng.

Lúc này bên cạnh Quỳnh, Trang đã ngồi ở đó tự bao giờ. Anh vừa cầm cây guitar vừa ngân vang ca khúc viết trong tờ giấy. Trông anh hệt như một thiên thần với nụ cười tỏa nắng và ánh mắt của một người nghệ sĩ thực thụ. Mỗi nốt nhạc anh cất lên là cả một bầu trời tuổi thơ đầy nắng và cơ man kỉ niệm. Chưa bao giờ Quỳnh lại thấy say sưa trong giọng hát đó đến thế!

- Anh Trang à..

- Suỵt! Đừng nói gì cả!

Nói rồi, Trang ngả vào lòng Quỳnh, miệng vẫn còn ngân nga những câu hát vừa nãy. Trong những tia nắng cuối cùng của một ngày, Quỳnh vẫn ngồi ở đó một mình, vừa nhắm nghiền mắt vừa ôm gối mình tự tưởng tượng ra những giai điệu. Với cô, mọi thứ xung quanh bây giờ chỉ còn là ảo giác!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!