Lời Giải T

Chương 13



❝chú đã khoá thế giới của mình lại, và dần đứng ngoài thế giới của chúng ta.

STRANGER

Hồi 13

*

"... Con trai?" Tống Ký Nhiên bất ngờ. "Điền Kiến Trung có con? Còn chưa kết hôn mà..."

"Không phải con ruột," Úc Thu lắc đầu. "Lúc còn ở quê, gia đình có sắp xếp cho chú xem mắt. Nhà gái chưa kết hôn đã có con, còn dẫn theo nữa, tên là..." Úc Thu nghĩ lại. "Hình như tên là Ninh Tiểu Du."

Lý Tân lập tức đi đến bàn làm việc mở mạng nội bộ.

"Cuối cùng khi chuẩn bị bàn chuyện cưới hỏi, nhà gái đột nhiên biến mất, chỉ để mình Ninh Tiểu Du ở lại. Nhưng trong suốt hai năm hẹn hò với người phụ nữ đó, chú Điền luôn coi Ninh Tiểu Du như con ruột mình. Sau này lên thành phố tìm việc, chú cũng dẫn theo đứa nhỏ, để nó đi học ở đây." Suy cho cùng, giáo dục tại thành phố vẫn tốt hơn ở nông thôn.

"Vậy hộ khẩu của đứa nhỏ vẫn để bên người phụ nữ đó à?" Lý Tân hỏi.

Chẳng trách khi điều tra thông tin của Điền Kiến Trung lại không lòi ra một cậu con trai.

"Ừm," Úc Thu nói. "Thật ra hai người không chung huyết thống, chẳng có quan hệ gì cho cam, mẹ Ninh Tiểu Du mất tích, chú Điền vốn không nhất thiết phải kè kè nó bên cạnh. Vả lại, Ninh Tiểu Du cũng không thích chú."

Nếu được một lần nhìn thấy Điền Kiến Trung, thật khó để người ta có ấn tượng tốt về chú. Vẻ ngoài thuộc tuýp phổ thông nhưng chú sở hữu đôi mắt tam giác, nó đã tô đậm hơi thở nham hiểm và âm độc trên con người chú – đây cũng là lý do vì sao mọi người không sẵn lòng tiếp chuyện với chú, họ đều cho rằng gặp phải chú đã đủ xui xẻo.

"Nhưng chú Điền rất thương nó. Sau khi tìm được việc ở Lâm Giang, chú đã thuyết phục cha mình để dẫn Ninh Tiểu Du lên đây, còn bỏ tiền lo cho nó vào trường trung học công lập tốt nhất. Chú Điền luôn tự nhận đó là con trai mình, nhưng Ninh Tiểu Du thì không. Hơn nữa khi vào cấp hai, bước vào môi trường xa lạ nên trông nó có vẻ hơi lập dị. Rồi khi lên lớp 8, Ninh Tiểu Du bị tai nạn xe qua đời."

"... Tai nạn xe?" Tống Ký Nhiên hỏi. "Vậy sao gọi là tự sát?"

Úc Thu im lặng.

"Vì Điền Kiến Trung không tin đây chỉ đơn giản là tai nạn xe cộ, đúng chứ?" Lục Trì Phong hỏi.

Úc Thu: "... Đúng vậy."

Tống Ký Nhiên gãi mặt: "Lý do? Có bằng chứng gì không?" Tại sao lại cho rằng đây không phải tai nạn giao thông mà là một vụ tự sát?

"Không có (bằng chứng) gì cả," Úc Thu lắc đầu. "Đó là một vụ tai nạn cách đây năm năm. Theo báo cáo, sau khi khám nghiệm, giám định và trải qua một loạt điều tra, kết luận Ninh Tiểu Du đột nhiên vượt đèn đỏ, tài xế bên kia không phanh kịp, dẫn đến tử vong tại chỗ. Có camera làm bằng chứng, vụ việc chẳng chốc đã kết án. Vì lẽ đó, không ai cho rằng Ninh Tiểu Du tự sát."

"Em có tin Điền Kiến Trung không?" Lục Trì Phong hỏi.

"Sao lại không?" Úc Thu hỏi ngược lại.

"Vì Điền Kiến Trung không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào về suy đoán của mình," Lục Trì Phong chỉ ra. "Song đương nhiên, em vẫn có thể dựa vào trực-giác-không-biết-từ-đâu-ra này để mà tin Điền Kiến Trung."

"Vậy thì sao," Úc Thu ngẩng đầu trông ra ngoài cửa sổ, giọng anh nhẹ bẫng. "Niềm tin của em không có giá trị và cũng chẳng thể trở thành bằng chứng nhưng ít nhất, nó đã mang đến sự an ủi về mặt tâm lý cho chú ấy."

Ngoài cửa sổ, những chiếc lá xanh mơn mởn tượng trưng cho sức sống mới đang bắt đầu ló dạng.

"Đây chính là những gì chúng tôi thường nói đến nhiều nhất." Anh đột ngột chuyển chủ đề.

Không còn sự kháng cự ban đầu, Úc Thu giờ phút này quá đỗi bình thản, thể như anh đang kể về câu chuyện đã xảy ra của một người lạ – dẫu trên khía cạnh nào đó thì đúng thật là vậy.

"Tôi đã gặp chú Điền trong kỳ nghỉ hè năm ngoái."

Lâm Giang vào hạ rất nóng, người dân nơi đây thường gọi là "mùa bếp lò".

"Chiều hôm đó làm việc ở cửa hàng xong, tôi thấy chú ngồi trước cửa, hình như bị say nắng, nên tôi cho chú vào nghỉ tạm một lúc. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau." Điền Kiến Trung có vẻ ngoài phổ thông, nhưng nếp nhăn giữa trán khiến anh cảm thấy chú luôn mang trong mình một nỗi đau mà e rằng sẽ không thể nguôi ngoai trong suốt phần đời còn lại. "Trước khi ra khỏi cửa hàng, chú Điền cứ nhất quyết thêm thông tin liên lạc của tôi. Chú còn bảo sẽ chuyển cho tôi ít tiền thay lời cảm ơn. Sau lần đó thì chúng tôi còn gặp thêm vài lần nữa, hễ rảnh rỗi chú Điền sẽ ghé cửa hàng, bảo là phải ủng hộ cho quán. Lâu dần, tôi và chú Điền cũng thân nhau hơn."

Có một lần, chú Điền đã nhắc đến Úc Thu. Chú nói mình vẫn nhớ, rằng bảy năm trước, có một cái tên Úc Thu quanh năm suốt tháng nằm trong Bảng vinh danh học sinh xuất sắc của trường số một, hơn nữa bức ảnh dán phía trên cái tên đó thoạt trông rất giống anh; rằng cậu học sinh Úc Thu này còn là thủ khoa đầu vào của trường Đại học Công an với thành tích đứng thứ năm toàn thành phố, biểu ngữ chúc mừng được treo trước cổng Lâm Giang số một suốt nhiều ngày.

Năm đó chú mới lên (thành phố), chưa nhận được nhiều mặt chữ, cũng chính vì thường nghe người ta gọi cái tên này nên mới ấn tượng với họ Úc.

Úc Thu cũng vì thế mới biết, chú Điền từng nghe nói bình thường như bao người.

Chú Điền gõ trên điện thoại: Có phải cháu không?

Úc Thu đã cười: Quên rồi ạ.

Chú Điền gật đầu, và không bao giờ nhắc về chuyện này nữa.

"Tôi hỏi chú vì sao không nghe được, không nói được; có phải bẩm sinh không." Úc Thu nói tiếp. "Chú trả lời tôi bằng cách kể về Ninh Tiểu Du. Và từ khi Ninh Tiểu Du qua đời, chú Điền đã phải sống trong từng ngày vật vã. Chú không tin cái chết của Ninh Tiểu Du chỉ là một tai nạn. Tôi không biết tại sao chú Điền lại có một niềm tin vững chắc về việc này. Tôi chỉ biết, khi đó chú cần một người bạn đồng hành và tin tưởng mình."

Hoàng hôn dần buông, quán trà sữa vẫn vắng tanh không một bóng người. Vệt nắng cuối cùng rọi vào qua ô cửa, ánh lên màu vàng rực và làm tăng thêm sự trống trải nơi đây.

Nhưng chỉ vài phút nữa thôi, lượng lớn học sinh cấp ba sẽ đổ xô vào quán.

Điền Kiến Trung dụi mắt, làm động tác "Tạm biệt" với Úc Thu. Học sinh sắp đến, dù là quần áo hay tuổi tác, chú đều không thích hợp ở lại đây nữa.

"Chú Điền nè," Úc Thu từ sau máy tính tiền chạy ra, đi theo Điền Kiến Trung ra khỏi quán. "Sao chú luôn tin chắc rằng Ninh Tiểu Du tự sát ạ?"

Anh đưa điện thoại của mình cho Điền Kiến Trung.

Điền Kiến Trung mỉm cười, lần mò đổi thành viết tay:

[Dù có nói cháu cũng sẽ không tin đâu]

[Nhưng có lẽ chú sắp đến gần với sự thật rồi]

[Lúc đó chú sẽ nói cho cháu biết]

"Chú Điền nói mình thường ngủ rất khuya, cũng hay nằm mơ, mơ thấy mẹ Ninh Tiểu Du bóp cổ mình và hỏi: Tại sao dẫn Tiểu Du lên thành phố, tại sao để thằng bé chết. Ngày qua ngày và cứ thế, đột nhiên có một hôm sau khi tỉnh dậy, chú phát hiện thế giới của mình đã yên tĩnh. Có thể là điếc thần kinh, có thể là vấn đề tâm lý, bản thân chú cũng không rõ. Tóm lại, thính giác đột ngột suy giảm nhưng chưa đến mức không nghe được gì, chú bèn để mặc nó. Đến một ngày, chú phát hiện khi mình mở miệng lần nữa đã không thể phát ra âm thanh. Về sau tôi mới biết cái chết của Ninh Tiểu Du là do tai nạn. Sau khi có kết luận từ cơ quan cảnh sát, chú Điền đã nộp đơn xin tái điều tra, nhưng có camera, có đầy đủ bằng chứng đầy tính thuyết phục, nhìn thế nào cũng cho thấy đây là một vụ tai nạn, hẳn nhiên không ai tin chú cả. Có thể do trước đây chú đã nói quá nhiều mà chẳng ai tin, dần dà chú không muốn nói về nó nữa, càng nói càng mệt."

Cả phòng im lặng.

Qua lời kể của Úc Thu, họ phần nào cũng thấy đồng cảm.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu những gì Úc Thu kể là thật thì hành vi và suy nghĩ của Điền Kiến Trung hoàn toàn không có căn cứ, chú chỉ dựa vào giả thuyết do mình tự đặt ra, để rồi vô hình trung khiến bản thân phải sống trong sự chật vật và phi lý.

Úc Thu mím môi, như là không quen với sự im lặng này: "Tôi đã hỏi chuyên gia tâm lý, đó có thể là vấn đề về tâm bệnh chứ chẳng phải chú không nói được. Tôi nghĩ cũng đúng thôi, nhưng tôi không thể thay đổi chú. Và tôi cũng chưa từng muốn thay đổi."

Nghe được cụm "chuyên gia tâm lý", Lục Trì Phong liền cau mày nhìn Úc Thu.

"Chú Điền sẽ dùng Notes trên điện thoại để nói chuyện với tôi, gõ rồi xoá, tôi nghĩ chuyện đó không sao cả. Tôi cũng nhận ra chú không muốn kể chuyện đời mình với người khác, nên đã quyết định giúp chú giữ bí mật."

Không muốn nói, và rất khó nghe được người khác nói; không muốn thay đổi, không muốn đi khám, chỉ muốn dùng điện thoại để giao tiếp với mọi người – chú đã khoá thế giới của mình lại, và dần đứng ngoài thế giới của chúng ta.

"Câu hỏi cuối cùng," Cầm lấy iPad trong tay Lý Tân, Lục Trì Phong mở ảnh đưa cho Úc Thu xem. "Em có biết người này không?" Trên màn hình là ảnh của Triệu Thiển.

Úc Thu lắc đầu, "Không biết."

Lý Tân hỏi: "Anh đã ở đâu vào tối ngày 23 tháng Tư?" Tối ngày 23 tháng Tư là thời điểm tử vong của Triệu Thiển.

"Xin lỗi," Anh lấy điện thoại mở ứng dụng Calender. "Chắc là ở... quán, nếu tôi nhớ không lầm."

Quá đáng nghi, đây là những gì vừa loé lên trong đầu các thành viên còn lại.

Lục Trì Phong ngập ngừng, nhắc: "... Hôm đó trời mưa to."

"Ừ." Mắt hấp háy cười, anh nhìn Lục Trì Phong.

"..." Trán Lục Trì Phong giật nhẹ. "Thôi."

Hắn đá vào chân Tống Ký Nhiên, "Dù sao đã có nhân chứng chứng minh Úc Thu không có mặt tại hiện trường vụ án vào đêm 23 tháng Tư. Tống Ký Nhiên, đưa Úc Thu về!"

Tống Ký Nhiên đứng phắt dậy như chim cút bị bóp cổ, thiếu điều cúi đầu hành lễ: "V-v-vâng!"

"Nào, anh đi lối này, tôi đưa anh ra cổng..."

Đối diện với ánh nhìn săm soi của họ, Lục Trì Phong đành bật đoạn video hành trình sắp bị họ xem nát của Tô Tuyết Sơn lên và kéo đến gần cuối.

"Lần sau anh đừng đến đón nữa, em có thể bắt taxi về."

Lục Trì Phong day trán: "Đây là giọng của Úc Thu. Ừ thì... Úc Thu là em của Tô Tuyết Sơn trong đội đặc nhiệm. Úc Thu đã ở cửa hàng vào đêm xảy ra vụ án, Tô Tuyết Sơn đến đón cậu ấy tan làm. Cả hai đều có bằng chứng ngoại phạm đầy đủ."

./.