Lời Giải T

Chương 14



❝đôi mình đã xa nhau bảy năm rồi, em không biết sao Úc Thu?

STRANGER

Hồi 14

*

Từ dưới lầu trở về, Tống Ký Nhiên vừa mở cửa đã thấy cặp chân dài miên man của Lục Trì Phong; không chỉ vậy, hắn còn dựa vào bàn làm việc với kiểu cách cực kỳ ngạo mạn.

Lục Trì Phong thấy Tống Ký Nhiên trở lại, bèn hỏi: "Đưa Úc Thu về rồi?"

"Vâng." Tống Ký Nhiên thưa.

Mặc dầu Úc Thu đã đi nhưng Lục Trì Phong và Lý Tân đều rất tò mò với nhóm mà anh nhắc đến đã đột ngột giải tán, được gọi là Ngõ phố Nam. Tại sao Điền Kiến Trung lại kéo Úc Thu vào đó? Tại sao trong nhóm không ai lên tiếng, và tại sao đột ngột giải tán vừa khéo sau vụ án? Lời khai của Úc Thu chứa quá nhiều điểm khả nghi, chẳng những không làm sáng tỏ mà còn khiến người ta đặt thêm dấu hỏi nơi Điền Kiến Trung.

Lý Tân đang liên hệ với đội an ninh mạng để xem, liệu có thể trích xuất danh sách thành viên và lịch sử trò chuyện của nhóm hay không.

Giờ ăn đã điểm.

So với không khí lúc nào cũng căng như dây đàn, mọi người hiện đã thoải mái hơn một chút. Tống Ký Nhiên lướt vèo vèo trên màn hình điện thoại, "Trưa nay ăn gì mọi người ơi? Em đói xỉu."

Hà Miểu: "Gì cũng được."

So với buổi trưa ăn gì, Hà Miểu hiển nhiên quan tâm đến một việc khác hơn.

"Này sếp," Hà Miểu nói. "Không ngờ Úc Thu cũng có quan hệ trong Cục mình ha."

Lục Trì Phong ngơ ngác nhìn màn hình, chẳng biết đang đăm chiêu gì. Song vừa nghe đến "Úc Thu", hắn theo phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu nhìn Hà Miểu: "..."

Hà Miểu nhướng mày: "Tôi nói sai à? Có quan hệ với Tô Tuyết Sơn đó. Camera hành trình vừa rồi là của anh ta còn gì, cục trưởng Tần cũng bảo đội mình trích thời gian đi gặp người nọ. Tôi có tìm hiểu về đội đặc nhiệm của Tô Tuyết Sơn, hoá ra là chuyên điều tra một vụ án hình sự của bảy năm trướ..." Hà Miểu khựng lại, gượm đã, Lục Trì Phong vừa rồi đã bảo gì nhỉ? Hắn nói, bằng chứng ngoại phạm của Úc Thu đến từ video hành trình do Tô Tuyết Sơn cung cấp, vì người lên xe là anh. Có điều... Hà Miểu nhớ cái ngày mình và Lục Trì Phong cùng đi gặp cục trưởng Tần và Tô Tuyết Sơn, lúc anh ta mở video lên, sếp nhà họ đã có một thoáng mất kiểm soát. Cô lấy làm lạ nhưng cũng không đặt nặng, vì trạng thái sau đó của Lục Trì Phong hết sức bình thường.

Từ từ nào... Hình như hắn bật dậy khi có người lên xe? Mà người lên xe lại là Úc Thu?

Hừm, Lục Trì Phong là ai chứ? Hắn là người rất hiếm khi mất kiểm soát.

Thành thật mà nói, ngay từ đầu, Hà Miểu đã cảm nhận được Lục Trì Phong hơi "thiên vị" Úc Thu, bản thân Úc Thu cũng luôn có vẻ muốn "tránh tị hiềm". Dù sao Lục Trì Phong cũng là cựu học sinh Lâm Giang số một, Úc Thu thì đã làm việc ở quán trà sữa được một năm, rất có khả năng hai người là bạn cùng trường. Nhưng hiện tại... Hà Miểu có trực giác, rằng mối quan hệ giữa họ không chỉ dừng lại ở đó.

Hà Miểu hơi bối rối. Cô chỉ biết điều duy nhất có thể chắc rằng, là Úc Thu có dây mơ rễ má với Cục Cảnh sát.

Cô bèn lảng đi: "À, không gì, không gì hết. Tống Ký Nhiên, lát nữa ăn..."

Lục Trì Phong: "..." Gì thì gì, Hà Miểu đã nhắc hắn nhớ tới một chuyện, Tô Tuyết Sơn.

Tô Tuyết Sơn hiện là đội trưởng đội đặc nhiệm – theo thông tin thu thập được, nó thành lập để điều tra một vụ án hình sự cách đây bảy năm. Vụ án nằm trong diện bảo mật cấp quốc gia, không ai biết cụ thể là gì.

Nhưng, bảy năm trước ư? Lục Trì Phong cực kỳ nhạy cảm với mốc thời gian bảy năm này.

Vả lại, Tô Tuyết Sơn trở thành "anh" của Úc Thu từ khi nào? Tại sao hắn không biết?

Ngay cả Lục Trì Phong cũng chẳng nhận ra, suy nghĩ của mình đi một vòng thật lớn cũng vô thức quay về với Úc Thu.

Bảy năm trước, vào ngày sau sinh nhật, Úc Thu đã đột nhiên biến mất – điện thoại không liên lạc được, email mạng xã hội các thứ cũng không, ngay cả hồ sơ sinh viên cũng vắng đi cái tên này, tất thảy như bị ai xoá mất. Cực chẳng đã, hắn dùng đến mạng lưới quan hệ gia đình nhưng cũng không tìm ra tung tích của anh; sau đó vào Cục Cảnh sát, hắn cũng thử tra tên Úc Thu qua mạng nội bộ, nhưng kết quả vẫn vậy. Lục Trì Phong dự định tìm con đường khác, qua cha mẹ anh. Ngặt nỗi hơn ba năm rưỡi quen nhau, anh cực ít nhắc đến gia đình mình, hắn chỉ biết đại khái mẹ là giáo viên, cha là cảnh sát.

Hắn đã dốc hết tất cả những gì mình có để tìm Úc Thu, nhưng rốt cục chuyện gì đã xảy ra ở bảy năm trước? Úc Thu ở đâu trong bảy năm qua, và tại sao bây giờ anh đột ngột xuất hiện trở lại? Chưa kể, còn chuyên gia tâm lý, lọ thuốc ở nhà...

"Brừm", điện thoại Lục Trì Phong rung lên.

Một tin nhắn đến từ số lạ, [Trưa nay đi ăn nhé?]

Chẳng bao lâu sau lại có một tin nhắn mới, [Ăn bún dê gần trường được không?]

[Đợi anh ở cổng.]

Lục Trì Phong đặt điện thoại sang một bên, ứ thèm quan tâm.

Nửa phút sau.

Lục Trì Phong cởi cảnh phục, cầm áo khoác dáng dài màu đen lên trước khi sải bước chạy ra ngoài.

"Sếp, trưa nay ăn gà cay mà anh đi đâu vậy?!"

"... Về nhà cho Pome ăn! Lát nữa tổng hợp tất cả thông tin liên quan đến Ngõ phố Nam rồi gửi cho tôi!"

"Yes, sir!"

Tống Ký Nhiên gãi đầu, nhân sinh quả là có nhiều điều bất ngờ: "Té ra người với người khác nhau thật nhỉ? Em có thể về nhà ngày ăn ba bữa đã phải cảm tạ trời đất, thế mà sếp còn dư dả thời gian chăm chó."

Hà Miểu vẫn đang nghĩ về mối quan hệ giữa Lục Trì Phong và Úc Thu, "Chúng ta làm cái nghề này, thời gian đâu mà chăm chó hả? Pome là của nhà nuôi, thi thoảng nhờ sếp đưa đi spa." Cô vươn vai, đẩy đầu Tống Ký Nhiên. "Chắc hẳn mẹ sếp lại cùng hội chị em đi du lịch đâu đó, bỏ Pome ở nhà một mình, nên giờ sốt ruột mới gọi bảo về cho ăn. Thôi, được rồi, đừng nói về chuyện này nữa. Cậu dùng dằng nãy giờ hơn mười phút rồi đây, chốt đơn chưa vậy? Ăn sớm đặng còn làm!"

Vừa chạy đến cổng, Lục Trì Phong đã thấy Úc Thu đang đứng dựa tường.

Hôm nay anh khoác chiếc áo ngoài màu xanh lục, cổ bẻ cao, hai tay đút túi, co ro trông hệt quả bóng tròn nhỏ.

Anh đang đá chân một cách chán chường đằng đó.

Thời gian như quay ngược lại, một thoáng Lục Trì Phong thậm chí ngỡ rằng họ không phải đang đứng trước Cục Cảnh sát mà là trước cổng trường số một.

Hết thảy sao vừa quen vừa lạ.

Năm (lớp) 11, Lục Trì Phong dần đi vào guồng học tập dưới sự đốc thúc của Úc Thu. Thầy chủ nhiệm khi đó cảm động lắm, nghĩ rằng còn nước còn tát, ông thề sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho Lục Trì Phong nỗ lực hết mình. Thế là trong khoảng thời gian đó, Lục Trì Phong vươn lên trở thành đối-tượng-cần-chăm-sóc hàng đầu, hầu như mỗi ngày đều ở lại giờ nghỉ trưa cho thầy "chắp vá" kiến thức lớp 10.

Gần trường có một quán bún dê, nổi tiếng với nước dùng chính gốc chua cay lạ miệng; hơn nữa quán phục vụ rốp rẻng, một thìa canh và một vắt bún, thế là đã có bữa ăn tiện lợi. Điểm trừ duy nhất là không gian nhỏ và ít chỗ, mỗi lần đến muộn thì đành ngậm ngùi ngồi ăn ngoài cửa hàng trên hàng ghế nhựa dài hoặc ghế đẩu con con. Và thật không may, trải nghiệm như thế từng xảy ra vào lớp 11. Chuyện là, Lục Trì Phong thường ở lại giờ nghỉ trưa, khốn nỗi Úc Thu gần như nghiện món bún dê này – trưa nào anh cũng hỏi vòng hỏi khéo, rằng có muốn đi ăn cùng nhau không.

Đích đến hẳn nhiên là nó.

Lục Trì Phong chẳng mấy thiết tha với chuyện ăn uống, thực tế ở tuổi đó, chuyện và người duy nhất hắn mê mệt đó là Úc Thu.

Nhìn Úc Thu như muốn cắm mặt ở đây một ngày ba bữa, Lục Trì Phong lắm lần tự hỏi: Liệu cái quán này có cho anh túc vào không nhỉ?

Nhưng khi nhìn đến đôi môi đỏ, khoé mắt hồng của Úc Thu, hắn lại nghĩ: Người gì đâu đẹp vãi cả chưởng.

Và hệ quả là mỗi buổi trưa, Úc Thu đều phải chờ hắn sau lớp bổ túc dài hạn của thầy chủ nhiệm; có lần trễ mười lăm phút, cả hai phải ăn trong cảnh "màn trời chiếu đất" vậy đấy.

Năm đó, Úc Thu cũng chờ hắn như thế. Trong đồng phục xanh trắng của Lâm Giang số một, anh đứng dựa cổng trường, quay mặt về phía bức tường đỏ sẫm với hai tay đút túi; thỉnh thoảng nếu vận hoodie, anh còn sẽ kéo mũ trùm lên.

Và mỗi lần thoát khỏi "vòng vây" của thầy chủ nhiệm, Lục Trì Phong nhất định sẽ tìm được anh ngay trong cái nhìn đầu tiên. Hắn sẽ lặng lẽ đi tới sau Úc Thu, bất thình lình giật mũ anh, hoặc vỗ nhẹ lên vai phải rồi né ngay sang trái.

Ừ, cái trò ú oà của lũ trẻ con.

Và lần nào cũng như lần nấy, hắn đều nhận được ánh mắt lạnh lùng của Úc Thu cùng với: "Sao giờ anh mới ra!"

"..."

Nguyên nhân khiến Úc Thu quát hắn rất chi đơn giản, chờ lâu là thứ yếu, cái chính nếu muộn phải ăn bên ngoài. Mặc dù Lâm Giang sông nước đẫy đà, người dân ở đây cũng mộc mạc giản dị, nhưng Úc Thu cứ như ngoại lệ trong số đó, anh chưa bao giờ quen với kiểu môi trường ăn uống "ngoài trời".

Anh trông hệt chú Pome cao quý được Lục Trì Phong cưng nựng, đáng yêu mà không kém phần sang trọng – mỗi lần cho ăn, hắn phải gắp vào một bát nhỏ màu hồng nó mới chịu hạ mình nếm thử.

Lục Trì Phong đi về phía Úc Thu.

Với chiều cao khủng mét chín, dáng người cường tráng, khí chất đĩnh đạc, còn chưa đến gần cái bóng đã đổ xuống Úc Thu; cùng với sự sắc sảo và gai góc được tôi luyện qua nhiều năm hoạt động trên tuyến đầu, dẫu hắn cố làm mờ sự hiện diện của mình thì cũng chẳng được là bao.

Úc Thu ngẩng đầu.

"Úc Thu à," Lục Trì Phong nhẹ nhàng gọi tên anh.

Giọng sao mà trầm quá. Úc Thu rõ đã đội mũ lên, nhưng vẫn có cảm giác tiếng nói ấy đi thẳng vào màng nhĩ xuyên qua lớp vải, tê hết người.

Lục Trì Phong nói nốt lời chưa trọn.

Hắn biết Úc Thu có số điện thoại của mình, đây là do chính hắn để lại khi lần thứ hai ghé quán. Lục Trì Phong cũng biết người duy nhất trên đời hỏi hắn "Ăn bún dê không" chỉ có mỗi Úc Thu, đây là bí mật của họ suốt ba năm trung học.

Nhưng, bảy năm đã mất. Họ không còn là những thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi nữa.

"Quán bún gần trường đóng cửa được chừng hai năm rồi, em không biết sao Úc Thu?"

Đôi mình đã xa nhau bảy năm rồi, em không biết sao Úc Thu?

./.

Editor: Dành cho các bạn đu cùng mình đến từng chương, hãy về mục lục/ phần giới thiệu để xem khi mình dùng AI, Lục Trì Phong và Úc Thu sẽ như thế nào nhé 🫶🏼