Lời Giải T

Chương 45



❝để có thể yên bình ở bên anh ấy.

RASHOMON

Hồi 17

*

Lục Trì Phong vẫn bình chân như vại, "Đây chỉ là suy đoán của chúng ta. Một khi khám nghiệm ra chất lỏng trên lá," Hắn lắc túi chứng cứ trong tay. "Cộng với lời khai của em, về cơ bản có thể khoanh vùng hai người họ." Hai người họ ở đây là chỉ Vương Đông và Tiểu Lâm.

Úc Thu hỏi: "Rồi sao nữa? Giả sử là một trong hai, hoặc cả hai cùng nhau lên kế hoạch cho vụ án này, rồi sao nữa?"

Lục Trì Phong nheo mắt, "Mời vào Cục uống trà."

"Còn em?" Úc Thu hỏi. "Đừng quên, hiện tại em là nghi can số một, tất cả bằng chứng đều đang hướng về em."

Anh mỉm cười: "Nhỡ đâu em là hung thủ?"

Lục Trì Phong nhìn anh, nghiêm túc: "Em không phải."

Đọc được sự nghiêm túc trong mắt hắn, Úc Thu thôi không trêu nữa mà nghĩ: Chú Tần hiện đang túc trực ở văn phòng, Lục Trì Phong lại mạo hiểm theo anh tới đây – tất cả những gì họ làm đều trái với quy định, chỉ vì một số lý do đặc biệt không thể lộ ra mà mở "cửa sau" cho anh.

Và mặc dù "cửa sau" này được anh đánh đổi bởi bảy năm tự do.

Anh thật ra cũng muốn biết mục đích của hung thủ và mục tiêu thực sự của kẻ đứng sau.

"Lục Trì Phong," Úc Thu đột nhiên hỏi. "Anh còn nhớ lần ở Shiratorii, hai đứa mình gặp..." Anh nghĩ một hồi mà vẫn chẳng biết phải mô tả thế nào, đành nói vắn tắt. "Cái cô cosplay?"

"Nhớ. Em ngờ rằng..." Lục Trì Phong lập tức hiểu ý Úc Thu. Người phụ nữ đó trông quá kỳ lạ – đeo mặt nạ trắng, còn biết võ đối kháng. Nhưng quan trọng nhất chính là thời điểm xuất hiện, vừa hay sau khi ả trốn thoát, Úc Thu phát hiện ra thi thể của Lý Lâm. Nếu thực sự có liên quan đến cái chết của nạn nhân thì sự xuất hiện đột ngột của ả dường như là để xác nhận liệu Lý Lâm đã chết hoàn toàn hay chưa.

Úc Thu gật đầu, biết Lục Trì Phong hiểu ý mình. "Chúng ta vẫn đi theo kế hoạch ban đầu, tương kế tựu k..."

Lục Trì Phong ngắt lời: "Anh thấy không ổn."

Úc Thu tháo găng ra, đấm đấm trán: "Tại sao?"

Câu trả lời của Lục Trì Phong rất chi súc tích: "Anh lo."

Úc Thu: "..."

Úc Thu: "Đừng giở chứng nữa, Lục Trì Phong. Hung thủ rõ ràng muốn đổ tội cho em, tại sao chúng ta không theo đó mà xem coi hung thủ muốn làm gì?" Quan trọng hơn là anh lo vụ án này có liên quan đến tổ chức T. Quá trùng hợp rồi. Sau khi trở lại Lâm Giang làm việc, cớ sao anh lại dính líu hết vụ này đến vụ khác, thậm chí lần này còn xảy ra ngay bên cạnh? Chữ T khắc trên tường ở Shiratorii cũng đang ngầm thông báo với anh rằng, T đã tìm đến anh lần nữa.

Lục Trì Phong mấp máy môi, bao lời cồn lên trong lòng nay hoá thành một câu: "Anh sẽ tra rõ, trả lại trong sạch cho em." Nên là, mong em hãy tin anh.

Hắn không dám nói nốt lòng mình.

"Tra? Anh tra thế nào?" Úc Thu nhìn xoáy vào mắt hắn, gằn từng tiếng. "Mục tiêu của họ là em."

Úc Thu dùng "họ".

Lục Trì Phong sửng sốt: "Ý em là gì?" Hắn hỏi. "Tại sao lại là họ?" Còn ai đứng sau chuyện này nữa?

Úc Thu nghiêng người đi, không thèm nhìn hắn. "Em chả nói cho anh biết đâu."

Lục Trì Phong: "..." Hắn nhìn thấy Úc Thu quay số ai đó.

Điện thoại đổ chuông vài hồi, Úc Thu chào: "Alo, chú Tần ạ?"

Tần Tiêu hẳn là biết "kế hoạch" của Úc Thu, hai người họ trao đổi nhanh vài câu rồi Úc Thu cúp máy với vẻ mặt rất ư hài lòng. Anh hất cằm nhìn Lục Trì Phong, khiêu khích: "Cục trưởng đồng ý rồi nhé."

Lục Trì Phong: "..."

Úc Thu: "Cấp trên trực tiếp của anh đã đồng ý, anh không thể ý kiến ý cò gì nữa đâu."

Lục Trì Phong xin thề, hắn cảm giác được từng thớ thần kinh của mình đang giật đùng đùng.

Lục Trì Phong im re, coi như tán thành "kế hoạch" của Úc Thu.

Úc Thu cười tủm tỉm, cùng Lục Trì Phong ra khỏi cửa hàng đi đến cuối phố đẩy cầu dao tổng lên, hai người còn ngồi thụp xuống ngâm cứu mạch điện một lúc. Sau cùng, họ đi đến kết luận rằng đợi khi vụ án này kết thúc, cả hai phải đến quán xiên bẩn bên kia đường làm một bữa ra trò.

Để sống lại tuổi mười tám.

Hôm sau.

Bằng mặt không bằng lòng, đó là tất cả những gì diễn ra bên trong Lục Trì Phong lúc này. Hắn thảy áo khoác lên bàn, đoạn lao lên lầu đập cửa phòng làm việc của Tần Tiêu.

Tống Ký Nhiên ngồi ngay bên cạnh, nhìn Lục Trì Phong hùng hùng hổ hổ xông vào rồi lại xông ra: "... Sáng nay đội phó ăn thuốc súng hay gì?"

Lý Tân tặc lưỡi: "Có lẽ trên người sếp gắn bom, muốn làm nổ tung cả Cục đây mà."

Lục Trì Phong tuy không gắn bom, nhưng tâm tình hắn bấy giờ chả khác nào quả bom di dộng. Hắn "gõ" cửa ba lần mới nghe được giọng Tần Tiêu, "Mời vào."

Nhìn thấy Lục Trì Phong, Tần Tiêu nở nụ cười từ thiện: "... Tiểu Lục, là cháu à."

"Vâng," Mặt mày đen sì, Lục Trì Phong không vận áo khoác mà chỉ mặc sơ mi cảnh phục xanh sẫm, làm bật lên đôi chân dài và bờ vai rộng của hắn. "Tôi nói thật vậy, cục trưởng." Hắn tiến lại gần ông. "Mong ngài đừng đồng ý với cái gọi là 'kế hoạch' của Úc Thu."

"Tại sao?" Ông hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Lục Trì Phong đổi xưng hô dùng kính ngữ, có vẻ hắn giận lắm rồi.

"Ngài cho rằng đặt Úc Thu vào tình thế nguy hiểm là chuyện gì rất tốt sao?" Lục Trì Phong bước lên một bước. "Ngài cho rằng vụ án này có liên quan đến T?"

Tần Tiêu nhìn sững vào hắn, sau đó thở dài dựa phịch vào lưng ghế: "Có vẻ như cháu đã biết được gì."

Lục Trì Phong cười khẩy, "Một ít thôi." Hắn dừng lại. "Tổ chức tội phạm xuyên quốc gia này đã nhắm đến Úc Thu từ lâu – tôi biết điều này, và ngài hẳn phải rõ hơn tôi. Thời gian địa điểm xảy ra án mạng quá mức trùng hợp. Lỡ như," Lục Trì Phong gằn giọng. "Họ đang thả mồi, chờ chúng ta cắn câu thì sao?" Có lẽ hung thủ chỉ muốn tìm ngẫu nhiên một người làm "vật tế", tình cờ xui xẻo thế nào lại chọn trúng Úc Thu. Song, nhỡ ý định thực sự đằng sau còn hơn thế nữa?

Hắn không cho phép Úc Thu đặt mình vào tình thế nguy hiểm, dù chỉ là "có thể".

Tần Tiêu vẫn cười, "Không sao đâu."

Nhìn Lục Trì Phong như sắp nổi bão, ông bèn lái câu chuyện đi bằng một vấn đề mà hắn chắc chắn sẽ quan tâm: "Tiểu Lục này, cháu có biết sớm nay chú trằn trọc không ngủ được nên đã gọi điện cho Úc Thu không?"

Lục Trì Phong nhìn ông, chẳng nói chẳng rằng.

Tần Tiêu đứng dậy quay lưng về phía hắn, dù đã tứ tuần mà trông ông vẫn còn phong độ. "Cháu tin không, Úc Thu lại bắt máy." Tần Tiêu lắc đầu. "Xem ra giấc ngủ của thằng bé vẫn vậy, chẳng khá hơn."

Lục Trì Phong nhìn ông, mắt buồn rượi.

"Chú hỏi thằng bé, tại sao muốn tương kế tựu kế, tại sao phải đi theo kịch bản của hung thủ. Lỡ như tất cả đều là âm mưu của T, cháu không sợ ư?" Ông nghiêng đầu nhếch mép cười, nhìn Lục Trì Phong. "Cháu đoán xem, Úc Thu trả lời thế nào?"

Câu trả lời của Úc Thu hãy còn vang vọng bên tai.

"Vâng, cháu quả thật từng rất sợ họ. Nhưng giờ thì không, cháu đã có người đồng hành rồi. Và cháu... cháu lại yêu, lại về với người mình yêu. Vì thế chú Tần ơi, cháu muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, để có thể yên bình ở bên anh ấy."

./.