Lời Giải T

Chương 46



❝東京タワー.

RASHOMON

Hồi 18

*

Kế hoạch của Úc Thu rất đơn giản, có thể tóm gọn trong bốn chữ "tương kế tựu kế".

Ngày hôm sau, Úc Thu tỉnh dậy gửi tin nhắn cho Vương Đông: [Cửa hàng trưởng, hôm nay quán mở cửa bình thường chứ?]

Hắn ta vẻ như không ngờ Úc Thu còn rảnh quan tâm đến cửa hàng: [... Ờ.]

Úc Thu bèn ngồi dậy sửa soạn, từ chối dịch vụ đưa đi đón về của Lục Trì Phong mà ra ngoài bắt xe.

Hôm nay vẫn là một ngày đầy nắng. Tháng Năm đến gần, mùa hạ đã không còn xa.

Quán trà sữa vẫn mở cửa hoạt động như bao ngày.

Tiểu Lâm như không biết gì. Vương Đông thì cố bình thường nhất có thể, tuy ai cũng nhận ra hắn ta đang rất miễn cưỡng.

Trọn vẹn một buổi sáng chả có ma nào vào quán. Trưa, Tiểu Lâm thở dài: "Sao ế dữ vầy nè?"

Úc Thu an ủi cô: "Qua đợt thi đại học thì cửa hàng sẽ ổn lại thôi."

Vương Đông đổ quạu: "Ổn cái gì mà ổn, không cái này cũng cái khác. Dù sao quán chúng ta cũng nuôi một tên gi..." Hắn ta dừng lại, biết mình lỡ lời.

Tiểu Lâm nhíu mày, Úc Thu ngó lơ.

Buổi chiều cửa hàng có lác đác vài khách.

Hôm nay Úc Thu trực quầy, Tiểu Lâm và Vương Đông phụ trách pha chế. Bầu không khí giữa ba người họ im lặng đến đáng sợ, còn đâu vẻ tự nhiên nói cười của ngày trước.

"Đây ạ, trà sữa của anh." Tiểu Lâm mỉm cười đưa thức uống cho khách.

"Đính đoong. Xin chào quý khách." Con robot thông minh đặt ngoài cửa bỗng cất tiếng chào.

Tiểu Lâm cũng mỉm cười, toan nói "Xin hỏi quý khách dùng gì" thì trông thấy hai viên cảnh sát mặt mày hình sự.

Vài vị khách trẻ tuổi giật mình khi thấy cảnh sát, nhất là khi nhận ra họ không đến mua mà tới thi hành công vụ thì hấp ta hấp tấp lấy nước đi, không dám nán lại. Trong cửa hàng cũng chỉ còn dăm ba thực khách ngồi rải rác, hoặc vờ như bấm điện thoại, hoặc vờ như nói chuyện cùng bạn.

Hai viên cảnh sát nọ chính là Tống Ký Nhiên và Lý Tân.

Lý Tân buộc tóc đuôi ngựa cao, trông rất năng động. Cô hắng giọng ho một tiếng rõ to.

Tống Ký Nhiên: "..."

Tống Ký Nhiên đành căng da đầu, xuất trình thẻ cảnh sát và nói trước mặt ba người: "Úc Thu phải không?"

Úc Thu gật đầu.

Tống Ký Nhiên: "Anh có liên quan đến một vụ đầu độc. Vui lòng đi với chúng tôi để hỗ trợ điều tra."

Đầu độc?! Làm dịch vụ ăn uống mà dính vào án đầu độc, đóng cửa dẹp tiệm cho rồi!

Nghe được tin này, vài vị khách trong quán suýt thì phun ra.

Có khách thậm chí lấy điện thoại quay clip, tính toán đăng lên mạng xã hội. Cậu ta phóng to, chĩa thẳng ống kính vào điểm nhấn lớn nhất của toàn bộ sự việc – Úc Thu, cũng nghĩ ra cách "giật tit" sao cho hấp dẫn: Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, càng đẹp thì càng ác.

Khổ nỗi... Cậu ta ngước mắt lên, phát hiện nữ cảnh sát buộc tóc đuôi ngựa chẳng biết tự khi nào đã "trườn" tới bên cạnh.

Cô cười mỉm, một nụ cười khiến người ta rờn rợn sống lưng. Lý Tân giật lấy điện thoại, tay thoăn thoắt xoá video trong album: "Chuẩn bị livestream đồ ha, đăng lên mạng đồ ha?"

"D-dạ, em không..." Cậu ta lắp bắp.

"Không cái gì," Lý Tân nhướng mày. "Không đăng thì tính làm gì? Tính giữ làm của hả?"

"..."

Lý Tân xoá video, trả lại điện thoại cho cậu ta: "Cảnh sát đang làm việc. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

"D-dạ, em hiểu, hiểu ạ." Cậu ta run cầm cập bấm vào Thùng Rác, xoá hết tất cả bản sao lưu. "E-em... xoá hết rồi."

Lý Tân tặng cậu ta cái lườm sắc lẹm trước khi trở lại bên cạnh Tống Ký Nhiên.

Vài câu nói, một cái nhìn, cũng đủ khiến người người ngột ngạt. Cô cùng Tống Ký Nhiên đưa Úc Thu ra khỏi quán.

Tiểu Lâm đứng sững tại chỗ. Trái lại, Vương Đông như đã sớm đoán được, có điều rất tức: Mả cha cái bọn này, đi bắt người mà sao huênh hoang quá vậy!

Hắn ta nhìn quanh cửa hàng, tất cả đang xì xào to nhỏ về chuyện vừa rồi. Vương Đông cười khan, cố xoa dịu: "Không sao, không sao. Xin các vị đừng lo..." Nhưng chẳng ai nghe, hết người này đến người khác lần lượt chạy tọt ra ngoài.

Vương Đông loay hoay tiễn họ.

Mà lạ thay, Tiểu Lâm đứng trong quầy cười mỉa.

"Thả máy nghe lén chưa?"

"Thả rồi, thả rồi, em thả ngay cạnh con robot 'Xin chào quý khách'. Vừa bước vào em đã thả rồi, thấy em lanh lẹ không?"

"Rồi giờ Úc Thu đâu?"

"Trong phòng sếp ạ."

"Ăn gì chưa?"

"Ăn rồi. Em ăn gà cay nè, bò xào nè, cà chua dồn thịt n..."

"Tôi không hỏi cậu."

"... À. Úc Thu ăn rồi, thưa sếp."

Tám giờ tối.

Lục Trì Phong chiều nay ghé qua bệnh viện. Cách đây mấy tháng, đội trưởng của phân đội họ gặp tai nạn trong lúc làm nhiệm vụ, phải nhập viện, từ đó đến nay cứ hôn mê và mãi vừa rồi mới tỉnh lại. Với cương vị là đội phó, hắn cần đại diện mọi người đến thăm hỏi.

Đội trưởng "gà trống nuôi con", khoảng thời gian qua đều là Lục Trì Phong giúp anh đưa đón đứa nhỏ, thành ra mất một lúc mới về tới văn phòng.

Ngồi đọc sách trên sofa cạnh bàn làm việc của Lục Trì Phong, Úc Thu loáng thoáng nghe thấy hai người họ trao đổi vắn, giọng từ xa đến gần và dừng lại ngay trước cửa.

"À mà, sếp," Tống Ký Nhiên thắc mắc. "Tại sao mình phải gắn máy nghe lén ở quán vậy?"

Lục Trì Phong liếc cậu, "Chúng ta huênh hoang đi bắt người, còn nói thẳng rằng liên quan đến vụ án đầu độc. Làm trong ngành F&B, cậu nghĩ sau việc này cửa hàng Vương Đông còn bán được không?"

Tống Ký Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.

"Vương Đông từng có tiền án, sau khi ra tù đã tìm việc rất lâu nhưng chẳng ai nhận. Cuối cùng, hắn quyết 'được ăn cả ngã về không', vay tiền khắp nơi để rót vào quán trà sữa. Có thể nói," Lục Trì Phong bảo. "Chúng ta đang thẳng tay hất đổ chén cơm duy nhất của Vương Đông."

Tống Ký Nhiên trề môi, sếp cũng biết nữa hả?

"Vương Đông tính bốc đồng xốc nổi, giận lên còn có thể giết người." Lục Trì Phong ấn tay nắm cửa. "Trong trường hợp này, khi tương lai và nguồn tiền bị đứt đoạn hoàn toàn, cậu đoán xem, hắn có hối hận vì đã giao ống ethylene glycol cho chúng ta, vì đã nóng lòng kết tội Úc Thu hay không? Liệu có khi nào Vương Đông đã biết ai mới là hung thủ thực sự?"

"Ý sếp là sao," Tống Ký Nhiên hỏi. "Vương Đông biết Úc Thu vô tội? À đâu, Vương Đông không phải hung thủ? Vậy..."

"Vương Đông hẳn đã biết từ sớm," Lục Trì Phong giải đáp cho cậu. "Chỉ là xuất phát từ lập trường và mục đích cá nhân, hắn lựa chọn che giấu. Nếu không thì hệ thống camera trong cửa hàng sao lại vừa hay báo hỏng vào hôm đó." Cũng như trong Rashomon, mọi người đều che giấu hoặc bóp méo sự thật vì quan điểm, lợi ích và mục đích của mình. Lời khai của Vương Đông chứa đầy mâu thuẫn, mục đích chính là bảo vệ hung thủ đứng sau. Và để cho "cuộc bảo vệ" này thành công, hắn ta đã chọn "hy sinh" Úc Thu.

Lục Trì Phong mở cửa, Tống Ký Nhiên ngờ nghệch đi theo. Hai người vừa vào đã thấy Úc Thu cúi đầu yên lặng trên sofa.

Tống Ký Nhiên trở về chỗ, Lục Trì Phong đi rửa nho.

Lát sau, hắn trở lại với chiếc bát thuỷ tinh đựng chùm nho tươi rói.

Tống Ký Nhiên thầm phỉ nhổ, sếp phân biệt đối xử quá đi. Úc Thu vừa tới được ăn nho, còn cậu vào đội lâu vậy rồi có thấy sếp cho gì đâu? Ngoại trừ đôi khi bận bịu, sếp đưa cho lon mì thì hết rồi! Đã thế, còn dặn trụng nước sôi kỹ chút cho nó nở ra, thế mới no lâu!

...

Hắn chậm rãi tới bên cạnh Úc Thu, bật đèn bàn lên: "Sao em không bật đèn? Tối quá hại mắt."

Úc Thu ngẩng đầu, "Em quen rồi."

"Đang đọc gì vậy?" Lục Trì Phong ngồi xuống cạnh anh, trông rất điềm tĩnh tự nhiên, dù diễn biến nội tâm chẳng bình yên như vẻ ngoài. Nhận ra mình có xu hướng cười ngoác mang tai, Lục Trì Phong vội mím môi làm mặt lạnh.

"Em đang đọc cái này." Úc Thu cúi đầu đóng sách lại, để Lục Trì Phong đọc được trang bìa.

東京タワー (Tokyo Tower).

Lục Trì Phong rành mỗi tiếng mình tiếng Anh, nhưng chí ít vẫn nhận ra chữ Hán phồn thể. Lướt nhanh qua các trang bên trong, có rất nhiều ký tự lạ xen lẫn với tiếng Trung Quốc – hẳn đây là sách ngoại văn. Hắn đánh mắt đi nơi khác, hỏi: "Em ăn nho được không?"

"Được." Úc Thu nói.

Cứ thế, Lục Trì Phong chịu trách nhiệm bóc, Úc Thu chỉ cần chuyên tâm đọc sách.

Vỏ nho thực ra rất dính, lại chẳng biết Lục Trì Phong lấy kiên nhẫn từ đâu mà bóc từng chút từng chút cho anh.

Úc Thu lau tay, nhận nho đã bóc vỏ từ tay hắn.

Tống Ký Nhiên trợn mắt nhìn trời. Cậu có đủ lý do ngờ rằng Lục Trì Phong dùng sự kiên nhẫn cả đời để ở đây, ngay lúc này, bóc nho cho Úc Thu. May rằng ở văn phòng chứ ở ngoài thì... Tống Ký Nhiên cậu đây xin thề, Lục Trì Phong hẳn sẽ không dừng lại ở việc bóc vỏ.

Cậu điên cuồng khủng bố điện thoại Hà Miểu: [Chị ơi, chị yêu dấu của em ơi! Em thực sự không thể báo cáo đội phó yêu đương trong giờ làm việc ạ?!]

Hà Miểu đến là lười trả lời.

Có lẽ ánh mắt lên án của Tống Ký Nhiên quá ư trắng trợn, Úc Thu sực nhận ra Lục Trì Phong ở đây bóc nho cho mình hẳn không ổn lắm. Anh bèn kéo tay Lục Trì Phong, chuyển nho đến bên miệng hắn, đồng thời nhiệt tình đưa số nho còn lại cho Tống Ký Nhiên: "Cậu dùng không?"

Tống Ký Nhiên hết cả hồn, "E-em... ăn được ạ?"

"Đương nhiên rồi."

Thái độ dịu dàng, giọng nói trong trẻo như nước chảy, Tống Ký Nhiên bỗng thấy ấm lòng quá xá. Cậu bắt đầu tự vấn lương tâm về những lần bất mãn và có thành kiến với Úc Thu. Sao cậu có thể gán những suy đoán ác ý lên một anh chàng hiền lành như vậy?

Lục Trì Phong liếc một cái, để cậu biết thế nào là "lễ hội".

Tống Ký Nhiên: "..." Và giữa lúc do dự có nên rỉa chùm nho hay không thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã. Hà Miểu và Lý Tân đã chạy đến trước mặt họ.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?" Tống Ký Nhiên như được đại xá miễn tội.

Nhưng từ từ đã, sao mặt hai người họ còn thối hơn (mặt) cậu vậy?

Lục Trì Phong cau mày, "Sao?"

Úc Thu cũng nhìn họ.

Cảm nhận được ánh mắt của Úc Thu, Hà Miểu là người đầu tiên lên tiếng: "Xảy ra chuyện rồi. Về Úc Thu."

Lý Tân nói tiếp: "Máy nghe lén, có phát hiện. Quán vừa đóng cửa, Vương Đông và Lâm Nghiên đang nói chuyện với nhau."

Lời tác giả: Cuốn sách Úc Thu đang đọc là cuốn mà Hoàng Tư Nhiên đã tặng anh trong vụ án đầu tiên.

Editor: Đáng lẽ mình nên chuyển hẳn thành Tokyo Tower, nhưng sợ mâu thuẫn với "Lục Trì Phong rành mỗi tiếng mình tiếng Anh". Vả lại, tác giả có nói đây là sách ngoại văn (thuần tiếng Nhật), nên thôi mình giữ đúng theo raw, chỉ thêm ngoặc đơn giải thích bên cạnh.

./.