Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

Chương 1: Trận động đất ở Tứ Xuyên (1)



Edit: Lumi

Lúc này trên chuyến tàu chạy từ Lhasa tới Tứ Xuyên đang thoang thoảng mùi mì ăn liền và cơm hộp dần dần chạy vào ga Lan Châu. Sau khi chuyến tàu vào ga Lan Châu thuận lợi, các hành khách xách theo hành lý lần lượt lên, xuống xe, trên khuôn mặt của hầu hết mọi người đều mang theo vẻ lo lắng và mệt mỏi.

Tần Phỉ xen lẫn trong đám du khách, tuy đã cố gắng ăn mặc khiêm tốn, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy không ăn khớp, thường thu hút sự chú ý của người khác khiến họ liên tục liếc nhìn. Chiều cao một mét bảy mươi sáu, đặt ở trong hàng đàn ông cũng không thể coi là thấp, huống chi là phụ nữ. Đặc biệt còn là phụ nữ có vóc dáng đẹp, khuôn mặt cũng đẹp, khiến người khác không khỏi liếc nhìn thêm vài cái.

Nhưng, lúc này, điều cô không muốn nhất chính là sự chú ý này, đè vành mũ xuống, bước đi thật nhanh lên xe giường nằm. Điều này chỉ làm khổ trợ lý Coffe đi theo phía sau. Chỉ thấy cô nàng Coffe chạy đuổi theo, lúc này chỉ hận không thể ngồi xuống đất kéo cái chân mình dài thêm hai mươi cm.

Kể từ khi làm trợ lý cho Tần Phỉ, cô mới biết thất bại ở vạch xuất phát là như thế nào. Người ta đi một bước, cô phải chạy ba bước mới có thể đuổi kịp, mấy năm nay chưa từng đi chậm rãi trên đường bao giờ.

Khó khăn lắm mới đuổi kịp Tần Phỉ, Coffe còn chưa kịp thở, khuôn mặt đã tràn đầy đau khổ mở miệng cầu xin: "Chị, vịt quay Bắc Kinh đã ăn rồi, mì sợi Lan Châu cũng đã thử, chúng ta đừng ăn món lẩu Tứ Xuyên này nữa. Em cảm thấy chúng ta nên quay về bàn cách giải quyết với sếp đi, sự việc đã ầm ĩ như vậy..."

"Chính vì ầm ĩ như thế nên mới càng không thể quay về. Em nghĩ xem bây giờ chị về, chẳng phải là để đám phóng viên kia lên bài chỉ trích, rồi bị chặn tới mức phải chạy tán loạn khắp nơi à. Thay vì quay về làm con chuột qua đường, thì chi bằng nhân cơ hội này cho mình nghỉ ngơi một thời gian, đợi sóng yên biển lặng rồi quay về giải quyết."

"Nhưng sếp..." Coffe còn chưa nói xong, điện thoại của Tần Phỉ đã rung lên, trên màn hình nhấp nháy ba chữ "Nhậm Tư Tề"

Tần Phỉ nhíu mày, trợn trắng mắt hung hăng lườm Coffe, trách cứ: "Cái miệng quạ của em, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến."

Coffe bĩu môi bày ra vẻ mặt vô tội, khuôn mặt tròn vừa ngốc vừa đáng yêu, Tần Phỉ gõ vào trán cô nàng, chỉ vào điện thoại: "Chị vào nhà vệ sinh nghe điện thoại, em dọn dẹp giường chiếu đi, mùi kỳ ghê." Nói xong, cô cầm theo điện thoại quay người đi vào nhà vệ sinh.

Nhấn vào phím nghe, cô lập tức đẩy điện thoại ra xa, đúng như dự đoán, trong ống nghe lập tức vang lên tiếng gào thét của Nhậm Tư Tề.

"Tần Phỉ, cô chết dí ở đâu rồi? Giúp kẻ khác bắt gian lại tự biến mình thành tình nhân luôn, cô đúng là người nghìn năm có một mà. Cô có biết, Kim Na khóc lóc kể lể nói cô quyến rũ chồng của cô ta như thế nào không, tôi xem sau này cô đứng như thế nào ở trong cái vòng này...Tần Phỉ, rốt cuộc cô có nghe tôi nói gì không hả..."

"Đây, tôi đây. Tổng giám đốc Nhậm, cái thứ mập như heo như chồng của cô ta, tôi có mù cũng không thèm quyến rũ anh ta. Kim Na muốn đi bắt gian, tôi chỉ tham gia góp vui thôi, ai ngờ tình nhân lại là em gái của cô ta. Cặp chị em này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, thấy truyền thông chạy tới, lại quay về cùng một chiến tuyến đẩy một quần chúng ăn dưa như tôi ra họng súng. Tôi bị oan mà..."

"Oan cái đầu cô, nhàn rỗi không có việc gì lại chạy đi xem người ta bắt gian, cô là người của công chúng đấy cô biết không hả, cô đây là đang tự hủy tiền đồ đấy."

"Vâng vâng vâng, đều là lỗi của tôi. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ tôi có mọc ra thêm một trăm cái miệng cũng không nói rõ được. Khoảng thời gian này tôi sẽ tự động bốc hơi khỏi thế gian, tổng giám đốc Nhậm xin hãy giúp tôi một tay, tôi biết anh nhất định có thể giải quyết được. Tôi tự nguyện bị công ty đóng băng ba tháng, ba tháng sau tôi mang quà cho anh, quyết định vậy nhé, cảm ơn tổng giám đốc Nhậm, bye bye anh nha." Tần Phỉ nói hết một hơi, căn bản không cho Nhậm Tư Tề có cơ hội mắng cô, trực tiếp cúp máy, tắt điện thoại.

Quay về chỗ nằm, Coffe đang dùng một tư thế kì quái nằm bò trên tấm ngăn ở giữa chỗ nằm. Trông dáng vẻ này của cô nàng là đang sợ người khác không chú ý tới bọn họ sao?: "Làm gì đấy?"

Coffe quay đầu lại, dùng sức "Suỵt" một tiếng, chỉ vào cách vách rồi thấp giọng nói: "Đang nói xấu chị."

Tần Phỉ nhíu mày, ngồi xuống dựa sát vào gần tấm vách, vô cùng cẩn thận để có thể nghe thấy tiếng tám chuyện của hai người phụ nữ ở bên cạnh.

"Chồng của Kim Na lầm đường lạc lối rồi, vòng giải trí đúng là hỗn loạn thật đấy, lại có thêm chồng của một nữ minh tinh nữa ăn vụng bị bắt."

"Kim Na là ai đấy?"

"Kim Na. Chính là nữ minh tinh chuyên diễn vai vợ bé đấy, lúc tôi mười mấy tuổi đã từng xem phim cô ta diễn. Trong phim thì luôn cướp chồng người khác, nhưng trong hiện thực lại bị người khác cướp chồng, đúng là nực cười. Người khiến chồng cô ta lạc lối là một người mẫu già, chắc cũng đã lớn tuổi rồi, nên muốn tìm một đại gia để ổn định cuộc sống."

"Vậy thì cũng không được cướp chồng của người khác chứ?"

Trong mắt Tần Phỉ bốc hỏa, chỉ vào mình hỏi Coffe: "Người mẫu già?"

Coffe đã chết tâm rồi, cả đầu lẫn tay đều lắc lắc: "Chị, chị không già chút nào."

Giọng nói ở sát vách lại vang lên: "Đàn ông vẫn luôn thích những thứ tươi mới mà, cô nói xem liệu Kim Na có ly hôn không?"

"Trong tạp chí nói Kim Na kiên quyết không ly hôn, cô người mẫu này xem ra rổ tre đựng nước cũng bằng không rồi, để chồng của người ta chiếm hời mà chẳng được gì."

"Đáng đời, ai bảo cô ta không tự yêu chính mình." Tiếng cười có phần hả hê của hai người phụ nữ vang lên.

"Cô người mẫu đó tên là gì?"

"Tần Phỉ. Tạp chí nói truyền thông nước ngoài gọi cô ta là "Phỉ thúy phương Đông", hình như cũng rất nổi tiếng."

"Danh tiếng người mẫu toàn là do truyền thông sao tác, diễn viên còn phải học học viện điện ảnh gì đó mới có thể xuất đạo, còn những người mẫu này mười mấy tuổi đã lăn lộn trong vòng, đi mấy bước đã nổi tiếng."

"Tần Phỉ?" Một giọng nam ấm áp vang lên.

"Bác sĩ Hành, anh tỉnh rồi sao? Chúng tôi đang xem tin tức mới trong giới giải trí, có phải đánh thức anh rồi không?"

"Có phải các cô vừa nhắc tới "Tần Phỉ" không?" Người đàn ông được gọi là "Bác sĩ Hành" lại hỏi.

"Đúng vậy, là một người mẫu, can dự vào gia đình của một nữ minh tinh. Anh cũng quan tâm tới vòng giải trí sao?" Trong giọng nói của người phụ nữ tràn đầy vẻ tò mò.

"Không, chỉ là nghe các cô nói rõ ràng như vậy, nên tôi hơi tò mò thôi." Bác sĩ Hành lạnh nhạt nói.

"Bọn tôi chỉ tám chuyện chút thôi."

"Kiểu tám chuyện của các cô cứ như là tận mắt nhìn thấy vậy." Người đàn ông nói đùa một câu, rồi trở mình, nói bằng giọng ôn hòa: "Mấy năm trước tôi từng đọc một vài bài báo liên quan tới Tần Phỉ, cô ấy người tốt nghiệp từ học viện vũ đạo trung ương, là người nhận được giải vàng trẻ tuổi nhất của giải thưởng Peacock. Lúc du học ở Pháp được một nhà thiết kế của Fragrance Family chiêu mộ trở thành gương mặt phương Đông đầu tiên đảm nhiệm vị trí người mẫu chính, vận may của cô ấy mang lại rất nhiều cơ hội cho người mẫu Trung Quốc. Người khác tôi không rõ, nhưng danh tiếng cô ấy có hiện giờ, tuyệt đối không phải do sao tác mà có."

Giọng nói ngừng lại mấy giây, rồi lại vang lên: "Một siêu mẫu có thể kiếm được một triệu USD mỗi năm, quyến rũ một tên kim chủ giả đã hơn năm mươi tuổi, thu nhập còn không nhiều bằng cô ấy? Có tác dụng gì?"

"Biết đâu là gặp được tình yêu đích thực?" Người phụ nữ cười hì hì nói.

"Tình yêu đích thực? Ha, vậy thì cô ấy đúng là mù rồi." Người đàn ông cười một tiếng, hai người phụ nữ cũng cười theo: "Các cô tiếp tục nói chuyện đi, tôi tới toa nhà ăn ăn cơm."

Sau tiếng loạt xoạt đứng dậy thì tiếng bước chân ở phòng bên cạnh truyền tới. Coffe lập tức ngồi thẳng dậy, Tần Phỉ dựa vào vách bất động, chỉ đè lại vành mũ.

Mãi đến khi bác sĩ Hành đó đi qua chỗ nằm của bọn họ, cô mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của anh. Người đàn ông rất cao, bờ vai rộng, sống lưng thẳng tắp, áo sơ mi màu trắng hơi nhăn, nhưng lại không ảnh hưởng tới khí chất ôn nhu của anh một chút nào. Xét từ bóng lưng, Tần Phỉ cho anh chín mươi lăm điểm.

Cô quan sát chăm chú, bóng lưng chín mươi lăm điểm đột nhiên quay đầu lại. Tần Phỉ chỉ cảm thấy mắt sáng lên, khuôn mặt của người đàn ông tỏa sáng như ánh mặt trời vậy, không cần cười cũng khiến người khác cảm thấy ấm áp.

Cô không dám nhìn nhiều, tay vịn vành mũ che ngũ quan lại, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại.

"Đẹp trai quá." Coffe lại nhìn thẳng, chỉ hận không thể chạy lên nhìn thêm mấy cái.

Tần Phỉ lôi cô bé vô sỉ này lại, trừng mắt với cô nàng nói: "Còn cần em nói à, chị cũng có mù đâu."

"Người đẹp như vậy lại giúp chị giải thích, lại còn thuộc lý lịch của chị như lòng bàn tay, anh ấy chắc chắn là fan của chị."

Tần Phỉ lại thò đầu ra, nhưng ánh sáng đó đã biến mất ở cuối hành lang. Là fan sao? Khóe môi của Tần Phỉ bất giác cong lên, đột nhiên cảm thấy chuyến đi này có vẻ cũng rất tốt đẹp, ít nhất trên xe có một người biết cô không mù.

"Coffe, cho chị dùng điện thoại một chút."

"Chị muốn làm gì?" Coffe đề phòng hỏi cô, nhưng tay cầm điện thoại lại hơi do dự, điện thoại lập tức bị Tần Phỉ chộp lấy cướp đi. Chỉ thấy cô nhanh chóng bấm vài cái, đợi lúc Coffe cướp điện thoại lại, weibo của Tần Phỉ đã có thêm một dòng trạng thái mới.

Coffe nhìn số bình luận liên tục hiện lên trong weibo, sụp đổ hét lớn: "Sếp sẽ giết em mất."

Hành Tri Chỉ không hề đi ăn cơm, anh mua một chai nước, dựa vào cửa xe nhìn khung cảnh hoang vu bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới cánh đồng hoa Gesang ở Tây Tạng. Hết cánh đồng hoa này đến cánh đồng hoa khác nối tiếp nhau, gió thổi qua, biển hoa lay động, đẹp tới mức rung động lòng người, khiến người khác khó quên như thiếu nữ mặc váy trong ký ức.

Anh mở weibo trong điện thoại ra: "Em còn nhớ anh không?"

Ngón tay khẽ trượt trên điện thoại, trong lòng có giọng nói đang kêu gào: Cô ấy chắc chắn không nhớ một tên ngốc như mình đâu.

"Em mới là đồ ngốc." Anh khẽ lẩm bẩm, nói xong lại cười rồi thở dài một tiếng.

"Bác sĩ Hành."

Hành Tri Chỉ quay đầu, thấy rõ người tới, thì cười lịch sự chào hỏi: "Bác sĩ Bạch, tỉnh rồi sao?"

"Bị hai cô nhóc đó đánh thức như anh thôi." Bạch Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, dựa vào cánh cửa còn lại, cười rồi trò chuyện với anh: "Kết thúc hạng mục Tây Tạng lần này là hợp đồng của anh và MSF tới hạn rồi. Tiếp theo có kế hoạch gì không?"

Kế hoạch của Hành Tri Chỉ là chuyển tuyến về quê trong chuyến tàu hỏa tiếp theo, sau đó đi hỏi người đó có còn nhớ anh không. Nhưng bây giờ, cô kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ không nhớ tới người bạn cũ mình đã gặp lúc chật vật đâu.

"Tôi định đi dạo quanh Tứ Xuyên một vòng trước, sau đó về nhà nghe lời càm ràm của trưởng bối, lỗ tai không chịu nổi nữa thì mới tính tới bước tiếp theo nên làm gì."

Trong mắt Bạch Mộng xuất hiện vài tia vui vẻ, trong giọng nói có sự kích động không che giấu được: "Vậy chúng ta có thể làm bạn rồi, vừa hay tôi cũng định đi dạo quanh Tứ Xuyên một chút, cuối cùng cũng tìm được một người bạn có thể cùng tôi ăn..."

Đúng lúc Bạch Mộng đang thao thao bất tuyệt, thì trên trang weibo trong điện thoại của Hành Tri Chỉ nhảy ra một tin mới chỉ có ba chữ.

Nhìn ba chữ đó, Hành Tri Chỉ lại không nhịn được bật cười.

——Tần Phỉ: Tôi không mù!