Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

Chương 2: Trận động đất ở Tứ Xuyên (2)



Edit: Lumi

Tần Phỉ đang ăn lẩu trong mơ, vừa bỏ lá sách vào trong nồi thì bàn ghế bắt đầu rung lắc, nước dùng đỏ trong nồi văng tung tóe, cô vừa né vừa kêu "Lá sách của tôi", người lắc mạnh tới mức bật tỉnh dậy. Tần Phỉ mơ màng còn tưởng mình vẫn đang ở trong mơ thì Coffe đã lao vào trong phòng cô: "Chị ơi, mau tỉnh dậy đi, động đất rồi..."

"Động đất?" Cô ngáp một cái rồi ngồi dậy, mắt vẫn đang nhắm nghiền, móc treo quần áo ở cửa đã "Keng" một tiếng rơi xuống đất. Âm thanh này khiến cô bừng tỉnh, chiếc đèn pha lê trên đỉnh đầu lung lay vang lên tiếng kèn kẹt, bàn, ghế ngã xuống đất, đến cả giường cũng cũng đang rung lắc.

Không kịp nghĩ nhiều, Tần Phỉ túm lấy quần áo khoác lên người, kéo theo Coffe vào trong nhà vệ sinh.

"Chị, liệu chúng ta có chết ở đây không?" Coffe sắp bị dọa sợ tới phát khóc rồi.

"Phì phì phì, chết cái gì mà chết. Bà đây còn chưa sống đủ đâu." Cơn chấn động vẫn đang tiếp tục, Tần Phỉ run rẩy bật điện thoại lên, gọi cho Nhậm Tư Tề. Gọi mấy cuộc liền mới kết nối được, không đợi cô cầu cứu, Nhậm Tư Tề nói còn nhanh hơn cô: "Bây giờ cô ở đâu?"

"Thành phố Tứ Xuyên, biệt thự Long Đế. Động đất rồi, tôi và..."

"Nơi xảy ra động đất là huyện Lâm, Tứ Xuyên chỉ bị dư chấn, đừng lo."

Tần Phỉ ôm ngực thở phào một hơi, nhưng còn chưa kịp thở phào xong, thì đã nghe thấy đầu bên kia nói tiếp: "Cô chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi đã nói chuyện với người phụ trách của Hội Chữ thập đỏ rồi, cô lập tức cùng với đội y tế của bọn họ chạy tới huyện Lâm cứu nguy."

"Đại ca à, anh đây là đang bảo tôi đi tìm chết à?" Tần Phỉ thét lên.

Nhậm Tư Tề hừ lạnh: "Đây là cơ hội tẩy trắng duy nhất của cô, thà chết vinh còn hơn sống nhục. Đừng phí lời nữa, người phụ trách của Hội Chữ thập đỏ là Úc Triết Thành bạn học cùng lớp hồi cấp ba của chúng ta, cô cũng quen biết, ngày mai cậu ta tới đón cô. Thay vì la hét ở đấy, thì chi bằng tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi."

"Tôi thu dọn cái gì chứ, với cái danh tiếng đó của Hội Chữ thập đỏ, là nó tẩy trắng tôi hay là tôi tẩy trắng nó hả? Anh bảo tôi đi chết thì cũng phải tìm một tổ chức có danh tiếng tốt hơn cho tôi tiễn tôi một đoạn chứ?"

"Tổ chức có danh tiếng tốt đâu có thời gian để ý tới cô, Hội Chữ thập đỏ chịu dẫn theo cô, còn là do có mối quan hệ bạn học cũ đấy, hơn nữa, tôi đã dùng danh nghĩa của cô để quyên tặng một nghìn cái lều vải và hơn triệu dụng cụ y tế rồi. Cô đừng có phí lời nữa." Không đợi Tần Phỉ oán trách, điện thoại đã cúp máy.

Tần Phỉ khóc không ra nước mắt, túm tóc nhảy loạn trong nhà vệ sinh.

"Chị, có phải sếp cho người tới đón chúng ta không?"

Nhìn khuôn mặt vừa ngốc vừa đáng yêu của Coffe, Tần Phỉ tàn nhẫn trả lời cô nàng: "Nhậm lão đại vô nhân tính, cho người tới đưa chúng ta đi chịu chết."

"Hành Tri Chỉ, hợp đồng của anh và MSF đã tới hạn rồi, anh có thể không tham gia vào cuộc cứu hộ lần này."

Trận động đất mạnh cấp 8, cường độ lên tới mười một richter, động đất ảnh hưởng tới một nửa Trung Quốc. Bác sĩ không biên giới liên hệ hợp tác với Hội Chữ thập đỏ ở địa phương, tạo thành đội cứu hộ y tế, quyết định chạy thẳng tới khu vực bị nạn nặng nhất. Trong lòng mọi người đều biết rõ, nhiệm vụ cứu hộ lần này khó khăn và nguy hiểm tới mức nào, chưa nói tới việc có thể an toàn hoàn thành nhiệm vụ hay không, có thể bình an tới khu vực gặp nạn hay không cũng là một ẩn số."

"Tôi là bác sĩ."

Hành Tri Chỉ chỉ trả lời bằng bốn chữ, nhưng bốn chữ này lại đập rất mạnh vào lòng Bạch Mộng, khiến cô ta cực kỳ xấu hổ bởi những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình. Nhưng bây giờ không có nhiều thời gian cho cô ta cảm thấy hổ thẹn, đội cứu hộ của Hội Chữ thập đỏ đã đến nơi. Tất cả bác sĩ chờ lệnh lập tức xuất phát, không chậm trễ một giây nào."

Bạch Mộng là một trong những người phụ trách của cuộc cứu hộ lần này, vừa lên xe đã cùng với Úc Triết Thành người phụ trách của Hội Chữ thập đỏ bàn về phương án cứu hộ, nhưng xe vừa chạy chưa được bao lâu đã ngừng lại.

Úc Triết Thành giải thích: "Còn có một tình nguyện viên nữa."

Còn chưa dứt lời, Tần Phỉ đeo kính râm và Coffe đeo một túi hành ý rất to đã lên xe. Hai người đứng ở cửa, tất cả mọi người trong xe đều ngơ ngác nhìn nhau, nhìn thế nào cũng không thấy giống người đi cùng đường.

Úc Triết Thành nhíu mày: "Sao lại là hai người, bọn tôi chỉ có thể đồng ý dẫn theo một tình nguyện viên thôi."

Coffe lập tức giơ tay: "Tôi tự trả phí đi lại."

Tự trả phí cái quỷ gì? Cô nàng quê mùa từ đâu tới này bị não tàn à: "Cô tưởng là đang đi du lịch hả? Còn tự trả phí? Bọn tôi là cứu hộ, không phải đang đùa giỡn." Úc Triết Thành nổi giận hét lên.

Tần Phỉ làm thinh, không coi ai ra gì tìm một chỗ trống ngồi xuống. Coffe rụt cổ lại, bày ra dáng vẻ vô lại dù thế nào thì tôi cũng không xuống xe, cũng ngồi xuống.

Úc Triết Thành tức giận tới mức thở hồng hộc đứng dậy đi đuổi người, vừa đi một bước, đã nghe thấy một câu "Tăng thêm một nghìn cái lều vải."

Bước chân lập tức dừng lại, thảm họa ở ngay trước mắt, thứ thiếu nhất chính là vật tư. Tuy bọn họ vẫn chưa tới khu bị nạn, nhưng không cần nghĩ cũng biết, nơi đó thiếu nhất chính là vật tư sinh hoạt và dụng cụ y tế.

Úc Triết Thành nghiến răng nghiến lợi: "Cô muốn đi tìm chết, chẳng ai cản cô. Tài xế, lái xe."

Xe lại khởi động, bầu không khí trên xe bởi vì sự gia nhập của Tần Phỉ và Coffe mà trở nên hơi kỳ lạ. Tầm mắt của mọi người đều tập trung lên người bọn họ, nhưng lại không chú ý tới một người còn kỳ lạ hơn.

Hành Tri Chỉ đang ngồi ở hàng ghế sau lúc này nắm chặt tay, nhìn Tần Phỉ ngồi ở phía trước, nội tâm cũng như vừa trải qua một trận động đất, núi lở đất mòn.

Cô ấy, tại sao lại ở đây?

"Người này chẳng phải là cô người mẫu quyến rũ chồng người khác đó sao? Đây là đang muốn dựa vào tình hình thiên tai để tẩy trắng bản thân đây mà." Y tá Mĩ Lan ở phía sau đã đưa ra đáp án.

Giọng nói của Mĩ Lan không thấp, một nửa số người trong xe có thể nghe thấy, ánh mắt của mọi người lúc lại nhìn về phía Tần Phỉ tăng thêm vài phần khinh thường và chán ghét.

Tần Phỉ nhắm mắt làm ngơ, Coffe quay đầu tức giận trừng mắt với Mĩ Lan. Mĩ Lan bị cô nàng trừng, thì nói một cách khiêu khích: "Vô liêm sỉ."

"Cô nói ai vô liêm sỉ?" Coffe thay đổi thái độ không còn e dè như khi đối mặt với Tần Phỉ, khuôn mặt tròn tức giận trông hệt như một con cá nóc.

"Ai vô liêm sỉ thì nói người đó, ai làm tiểu tam thì người đó biết." Mĩ Lan cũng không chịu tỏ ra yếu kém cãi lại, bị nhân viên y tế bên cạnh kéo lại, mới hừ một tiếng quay đầu đi.

Coffe còn đang định cãi, nhưng cánh tay lại bị Tần Phỉ kéo lấy, cô nàng tủi thân gọi một tiếng "Chị"

"Bớt giận đi." Tần Phỉ khẽ mắng một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Phụ nữ không trông chừng nổi đàn ông, không dám thừa nhận thất bại của mình, chỉ đành tìm điểm xấu trên người người phụ nữ khác, em cần gì phải tranh cãi với loại phụ nữ thất bại này? Có rớt giá không cơ chứ."

"Rớt giá!" Coffe ra sức hùa theo, nghiêng đầu nhướn mày nhìn Mĩ Lan.

"Các người nói ai thất bại?" Lần này Mĩ Lan thật sự đã nóng máu, từ chỗ ngồi đứng dậy gào lên.

Coffe cũng đứng lên, không chịu yếu thế gào lại: "Ai thất bại thì nói người đó, ai không trông nổi đàn ông thì người đó biết."

"Cô câm miệng." Không đợi Mĩ Lan nói tiếp, Úc Triết Thành đã đứng dậy.

"Sao anh không bảo cô ta câm miệng, là cô ta khiêu khích trước." Khuôn mặt Coffe đầy vẻ không phục, lại đứng lên lao về phía Úc Triết Thành, có ý muốn tranh luận một phen.

"Tần Phỉ, quản trợ lý của cô cho tốt đi." Úc Triết Thành tức tới mức đau đầu.

Tần Phỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đứng dậy kéo Coffe: "Cũng mong anh hãy quản người của mình cho tốt."

"Cô tự quản bản thân cô...A..." Còn chưa dứt lời, một tiếng ầm ầm vang lên, chiếc xe bắt đầu lắc lư. Úc Triết Thành chỉ kịp kéo Coffe ở gần anh ta nhất, đè cô nàng nằm lên chỗ ngồi.

Tần Phỉ bị văng đi theo quán tính, đúng lúc cô tưởng mình sắp đụng phải thành xe, thì thân thể bị kéo một cái rất mạnh, toàn thân được cố định chặt trong một vòng ôm ấm áp. "Bụp" một tiếng vang lớn, và một tiếng kêu rên vang lên bên tai.

Tất cả xảy ra quá nhanh, căn bản không cho bất cứ ai thời gian để suy nghĩ, âm thanh đá và cây cối rơi xuống không ngừng vang lên ở phía sau, chiếc xe vẫn chạy như bay, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng chấn động trên mặt đất.

Lần nào cũng rất rõ rệt, hơn nữa còn càng ngày càng rõ hơn.

Tần Phỉ nhắm mắt, thân thể không kìm được run rẩy.

"Đừng sợ, chỉ là dư chấn thôi."Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, cho người khác cảm giác rất an toàn.

Cô run rẩy mở mắt, chỉ nhìn thấy phần cằm trơn bóng của người đàn ông và đôi môi mỏng mím chặt của anh, vào thời khắc sắp chết này cô lại còn có lòng dạ thưởng thức sự gợi cảm của một người đàn ông xa lạ.

"Chị, hu hu hu hu, chị, chị không sao chứ?" Dư chấn qua đi, chiếc xe đã vững lại, tiếng khóc của Coffe cũng vang lên.

Cánh tay vẫn luôn ôm chặt Tần Phỉ buông lỏng, cô lại thấy hơi hụt hẫng một cách khó hiểu, người đàn ông bám vào ghế đứng dậy. Ánh nắng xuyên vào từ cửa sổ xe, vừa hay chiếu lên người anh.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, tay áo hơi xắn lên, để lộ ra một phần cánh tay. Anh giơ tay về phía cô, mười ngón thon dài, móng tay cũng được cắt gọn gàng và sạch sẽ y hệt như con người anh vậy.

Tần Phỉ đột nhiên đờ ra trong chốc lát, rồi mới đưa tay cho anh, đứng dậy theo lực của anh.

"Cô không sao chứ?" Hành Tri Chỉ lo lắng hỏi cô.

"Không sao." Tần Phỉ nhếch môi cười: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Hành Tri Chỉ thở phào, bắt gặp ánh mắt của cô, lỗ tai bất giác nóng lên, quay về chỗ ngồi như chạy trốn.

"Chị, chị không sao chứ, dọa chết em rồi." Coffe nhào tới, kéo Tần Phỉ lại hỏi liên tục.

"Không sao, không sao, chị không sao hết." Tần Phỉ không kiên nhẫn trả lời cô, đầu lại không khống chế được nghiêng đi. Ánh mắt rơi lên "Tia sáng đó", nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của anh, khóe môi lại cong lên.

Vậy mà lại xấu hổ, đúng là ngây thơ.

Hành Tri Chỉ ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt suy ngẫm của Tần Phỉ, lỗ tai càng nóng hơn. Anh vô thức muốn trốn tránh, nhưng lại thấy người đang nhìn mình mấp máy môi, khẩu hình rất rõ ràng —— Thật là trùng hợp.

Hành Tri Chỉ sửng sốt, trái tim đập nhanh hơn, không rõ là đang phấn khích hay là hoảng hốt.

Một giấy tiếp theo, đôi môi hơi cong lên đó lại khẽ mở —— Anh thích tôi.

"Ầm" một tiếng, anh chỉ cảm thấy trái tim lại như chịu một cơn dư chấn dữ dội khác, trong đầu toàn là nghi vấn.

Cô ấy nhận ra mình rồi sao?

Sao cô ấy lại biết mình thích cô ấy?