Lôi Quân

Chương 74: Hồ YÊU



Ngoài trời mưa xối xả, từng hạt từng hạt mưa dày nặng rơi xuống không ngừng.

Thỉnh thoảng bầu trời ẩn mình một con lôi long chạy qua đem thắp sáng quang cảnh, làm cho màn đêm thêm phần đáng sợ.

Miếu hoang bên ngoài, thiếu nữ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ lộ ra, ánh mắt câu mị nhìn xem Thạch Nham nói: -" Công tử, thiếp thân thật đáng thương, cả nhà bốn miệng người đều bị sơn tặc sát hại, chỉ còn mình ta may mắn chạy thoát, một đường trốn tránh sơn tặc truy đuổi tới đây.

Khi đi ngang qua nơi này thì bất ngờ gặp trời mưa, bất quá phát hiện bên trong có người, thiếp thân không dám tiến vào, chỉ xin ở bên ngoài trú mưa một đêm. "

Thiếu nữ nói chuyện không dài, cố sự không tính đặc sắc, nhưng mỗi một lời nói dường như ẩn chứa vô hạn mị hoặc khiến cho vốn cảnh giác Thạch Nham ánh mắt đột nhiên dại ra.

- " Cô nương cứ an tâm tiến vào, bên trong đều là ta sư huynh đệ, bọn hắn đều là người tốt, sẽ không làm hại cô nương. " Thạch Nham ngữ điệu thay đổi, nhẹ nhàng đối với thiếu nữ nói, cái gì cảnh giác sớm đã biến mất không còn.

- " Không tốt lắm đâu… "

- " Không sao, chúng ta đều là danh môn chính phái, cô nương tiến vào trú trân, ngày mai chúng ta sẽ hộ tống cô nương đi ra nơi này. "

- " Vậy thiếp thân đa tạ công tử. " Thiếu nữ suy nghĩ một hồi mở miệng ngại ngùng nói.

Sau đó Thạch Nham liền dẫn nàng tiến vào miếu hoang, bên trong mọi người vẫn an giấc ngủ say, tựa như không nghe được phía ngoài trò chuyện.

Cái này vô cùng kì quái, phải biết võ giả thế nhưng ý thức cảnh giác cực kỳ cao, nhất là nơi nguy hiểm như rừng hoang núi vắng, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức bọn hắn.

- " Cô nương hẳn là đói bụng, để ta lấy một ít lương khô cho cô nướng lót dạ. " Thạch Nham một bên vừa nói, một bên mở túi lấy ra lương khô đưa cho thiếu nữ.

Thấy vậy, thiếu nữ ban đầu do dự một hồi, bất quá tiếng bụng đói kêu lên, sau đó chỉ có thể e thẹn cầm lấy, chậm rãi nhấm nuốt.

Một hồi trôi qua, từ xa lạ không quen biết, rất nhanh hai người liền đã trở nên quen thuộc không ít, bắt đầu ở giữa lẫn nhau giới thiệu, tìm hiểu.

Đợi thiếu nữ ăn xong, Thạch Nham mở miệng quan tâm nói: -" Trời cũng muộn rồi, cô nương trước tốt nghỉ ngơi, ngày mai mới có sức lên đường. "

Bất quá thiếu nữ lại không có lập tức trả lời mà đột nhiên đứng dậy, sau đó ôm chầm lấy Thạch Nham, nhỏ nhắn môi anh đào ghé vào tai hắn nói: -" Công tử bồi thiếp thân nghỉ ngơi được không, một mình ta thật sự rất sợ. "

Dứt lời, thiếu nữ cánh tay luồn vào Thạch Nham áo bên trong, sau đó đẩy hắn xuống mặt đất.

- " Cô nương không tốt lắm đâu… " Thạch Nham vốn muốn ngăn cản, thế nhưng không hiểu tại sao tay chân lại không nghe điều động, bắt đầu phối hợp với thiếu nữ hành động.

Cùng lúc, hắn ánh mắt tinh quang bên trong càng ngày càng yếu, thay vào đó là u mê, mờ mịt.

Từng tiếng thở dốc vang lên,... Chỗ này tóm tắt giản lược một vạn tám trăm ngàn từ, yêu cầu trí tưởng tượng phong phú.

...

Một lát trôi qua, hoan ái kết thúc.

Bất quá nhìn lại, Thạch Nham tiếng hít thở không còn, sinh khí đã hoàn toàn biến mất, nhưng là khóe miệng bên trên lại đem theo thỏa mãn nụ cười.

- " Quả nhiên, võ giả sinh lực mới là tuyệt phẩm. " Thiếu nữ lúc này đứng dậy, một bên chỉnh sửa lại y phục, một bên lẩm bẩm.

Sau đó nàng ánh mắt lại chuyển đến đang ngủ say Chí Bình, đáy mắt lóe lên một tia tham lam.

Hắc hắc!

Khẽ cười một tiếng, thiếu nữ chậm rãi đi đến Chí Bình bên cạnh, người cúi xuống, miệng há ra thổi một hơi nhẹ về phía hắn.

Cùng lúc, vốn ngủ say Chí Bình mí mắt chậm rãi nhúc nhích, sau đó mở ra.

Thế nhưng cũng không có trong tưởng tượng như vậy phản ứng quá lớn, các loại rút kiếm phòng thân hành động.

Chỉ thấy Chí Bình sau khi tỉnh lại thì lập tức chủ động ôm chầm lấy thiếu nữ, cánh tay không ngừng khám phá huyền bí, ánh mắt không biết từ lúc nào đã biến thành u mê, mờ mịt.

- " Ngoan lắm. " Thiếu nữ xoa lấy đầu Chí Bình cười nói, tiếp đến mặc kệ cho đối phương hành động.

Đến cuối cùng, nó kết quả cũng giống Thạch Nham như vậy, sinh khí hoàn toàn biến mất, khóe miệng bên trên còn treo thỏa mãn nụ cười.

Mà giải quyết hai người phía sau, thiếu nữ cũng không có dừng lại, bắt đầu chuyển đến hai cái còn lại nam tử.

Trải qua một hồi, rất nhanh đã chỉ còn trung niên sư thúc cùng nữ đệ tử.

Mềm mại lưỡi đỏ liếm môi, thiếu nữ ánh mắt bắt đầu ở trên trung niên sư thúc cùng Dương Tuấn hai người qua lại, tựa như đang phân vân.

Cuối cùng, nàng ánh mắt dừng lại tại Dương Tuấn trên người.

- " Kì quái, kẻ này nhìn qua thì giống như người bình thường, không có võ giả nồng đậm sinh mệnh lực, không có tu sĩ khí thần thịnh vượng, bất quá lại để cho ta cảm giác được khó mà cưỡng lại thu hút. " Thiếu nữ nghi hoặc nói, đây là lần tiền nàng gặp phải tình huống như thế này,

Do dự một hồi, cuối cùng thiếu nữ quyết định đi tới Dương Tuấn bên cạnh, sau đó cúi gần hắn khuôn mặt thổi nhẹ một hơi.

Mí mắt run run, Dương Tuấn chậm rãi tỉnh lạnh, đáy mắt bên trong đem theo u mê, mờ mịt.

Tiếp đến, hắn động tác cũng tượng tự Chí Bình năm người như vậy, ôm chầm lấy thiếu nữ, bắt đầu thực hiện hoan hỉ các loại động tác.

- "... "

Kết thúc, thiếu nữ giật mình đứng dậy, con mắt trợn to nhìn xem nằm yên bất động Dương Tuấn nói: -" Tại sao lại như vậy, như thế nào ta một chút sinh mệnh lực đều không thu đến? "

Phải biết rằng cho dùng là người bình thường cũng có sinh mệnh lực, cho dù không có võ giả nhiều nhưng cũng không đến mức không có.

Bởi vì không có sinh mệnh lực, vậy đại biểu chỉ có người chết mà thôi!

- " Hừ! một con tiểu yêu hồ cũng muốn hút ta sinh mệnh lực, nằm mơ. "

Đột nhiên lúc này, thiếu nữ sau lưng vang lên một tiếng hừ lạnh, cùng với đó là nam nhân lạnh lùng lời nói.

m thanh đem thiếu nữ dọa sợ, nàng lập tức xoay người lùi lại phía sau, khi nhìn thấy Dương Tuấn thản nhiên đứng đó nhìn mình thì lập tức mở to mắt kho tin.

- " Không thể nào! " Thiếu nữ kinh hãi hét lên.

Hồ yêu nhất tộc nổi tiếng thiên phú chính là huyễn thuật, bình thường cho dù cảnh giới vượt xa các nàng đi nữa, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể trúng chiêu.

Trước khi tiến tới nơi này, thiếu nữ tự tin mình đã vô cùng cẩn thận, không chỉ từ sớm thả ra Huyễn Thần Hương mà còn kết hợp cả huyễn thuật gây ảo giác, cho nên trung niên sư thúc sáu người mới không thể tỉnh lại được.

Mà trước mắt nam tử nhìn qua bình thường không có gì lạ vậy mà có thể tránh thoát nàng Huyễn Thần Hương.

- " Vốn ban đầu định tha cho ngươi cái này tiểu hồ ly một mạng, nhưng không nghĩ đến lại tham lam như vậy, ngay cả ta cũng dám đánh chủ ý đến. " Dương Tuấn cười gằn nói, sau đó khẽ vỗ tay, trên mặt đất cái kia nằm yên bất động " hắn " đột nhiên vặn vẹo sau đó biến mất.

- " Lại còn cùng ta chơi huyễn thuật, không biết sống chết! "

Nói đến huyễn thuật, Dương Tuấn còn chưa sợ qua ai đây.

Ảnh Nhãn, không chỉ để hắn thi triển sở hữu huyễn thuật cực mạnh mà còn đối với huyễn thuật vậy vô cùng mẫn cảm.

Hồ yêu vừa thả ra Huyễn Thần Hương một khắc hắn liền đã phát hiện, sau đó đợi nó có ý định với mình thì lập tức thả ra mạnh hơn huyễn thuật làm hồ yêu lạc vào trong, không phân biệt được thật giả.

Lại nói, trước mắt hồ yêu cái kia thướt tha thân thể cũng chính là dùng huyễn thuật ngưng tụ mà ra, bởi vì chỉ có đạt Kim Đan cấp bậc yêu thú mới có thể hóa hình, mà hồ yêu tu vi vậy ngay cả Trúc Cơ đều chưa tới, Luyện Khí bảy tầng.

- " Bất quá ngươi có thể nói chuyện cũng để ta rất kinh ngạc, xem ra là ăn được loại nào đó thần kỳ linh dược đi. " Dương Tuấn thở dài một hơi nói: -" Đáng tiếc lại chọc tới ta, bằng không lấy ngươi thiên phú chỉ cần nghìn năm cũng rất có thể trở thành một tôn yêu vương cũng không khó. "

Yêu thú tu luyện so với nhân loại chậm chạp hơn rất nhiều, tuy nhiên bù lại bọn chúng tuổi thọ lại cực kỳ dài, vài trăm năm tu luyện tới yêu vương đã là rất tốt thiên phú.

Chít!

Một tiếng bén nhọn kêu lên, thiếu nữ bóng dáng đã sớm không thấy, chỉ còn một con cao tới một mét có hơn, toàn thân tuyết trắng, mọc ra hai cái đuôi hồ ly nhe răng, giương vuốt đứng đó.

Thế nhưng nó cũng không có chủ động công kích, bởi vì lúc này nhân loại trước mặt để nó cảm giác được mãnh liệt uy hiếp.

- " Nhân loại, ngươi thả ta đi, ta cho ngươi một cây linh dược, chúng ta sau này nước giếng không phạm nước sông như thế nào. " Hồ yêu dụ hoặc nói.

- " Hahaha! Một cây linh dược nghe có vẻ rất không tệ. " Dương Tuấn mỉm cười nói, sau đó ánh mắt đột nhiên trở lên băng lãnh: -" Bất quá xưa nay chỉ cần phạm ta người, thế nhưng chưa một ai sống sót quá đâu. "

- " Vậy thì chết đi cho ta! "

Vừa dứt lời, sớm thủ thế Hồ yêu đã dữ tợn xông tới, sang trảo vạch phá không khí hướng tới Dương Tuấn trái tim vị trí đâm tới.

Thấy vậy Dương Tuấn khóe miệng khẽ nhếch lên, tiếp đến cả tòa miếu hoang bất chợt bạch quang lấp lóe không ngừng, từng dòng lôi điện thay phiên gào thét.

Đợi khi bạch quang kết thúc, chỉ thấy trắng tinh, xinh đẹp hồ yêu đã biến thành một đống than cốc.

- " Không biết tự lượng sức mình. "