Lôi Quân

Chương 75: Lôi thần sơn



Hồ yêu chết, miếu hoang khôi phục yên tĩnh.

Trúng Huyễn Thần Hương trung niên sư thúc cùng thiếu nữ hai người vẫn còn nằm tại chỗ bất động, hiển nhiên ảo giác vẫn còn, xem xét khả năng thật lâu mới có thể tỉnh lại.

Mà ngoài trời lúc này mưa đã sớm tạnh, phía cuối chân trời bắt đầu ửng hồng.

Dương Tuấn bản ý cũng không muốn tại chỗ này tiếp tục nán lại, lập tức tế ra Trích Tinh Kiếm lăng không mà đi.

Còn hai người kia an nguy, vậy không liên quan tới hắn.

...

Bình Dương phủ.

Hết tốc lực phi hành hai ngày Dương Tuấn cuối cùng cũng chạy đến.

May mắn trên đường không gặp phải cái gì ngoài ý muốn sự tình, đa phần đều là cảm nhận được hắn khí tức không dễ trêu cho nên đều sẽ chủ động tránh đi.

Dựa theo bản đồ tính toán, hắn lúc này cách thành trì gần nhất hai trăm dặm đường, bất quá hắn cũng không ý định tới đó mà lập tức chạy thẳng một đường về phía đông nam, đây cũng chính là Lôi Thần Sơn vị trí.

Tựa như là lưu tinh trục nhất, Trích Tinh Kiếm tại trên không vạch phá bầu trời, vẽ ra một đường trường hồng.

Trích Tinh Kiếm phi hành tốc độ cực nhanh, có thể so sánh với hạ phẩm phi chu, tuy nhiên nếu là mượn nhờ nhất tinh chi lực vậy thì có thể dễ dàng vượt qua.

Ù Ầm!

Đột nhiên lúc này, bầu trời vang lên từng trận sấm rền.

Vốn an ổn phi hành Dương Tuấn cũng bị động tĩnh này thu hút, lập tức đưa mắt nhìn sang.

Chỉ thấy cách hắn hơn một dặm địa phương, lúc này đang có hai người một trước một sau sát nhau truy đuổi.

Chạy ở phía trước là một chiếc màu lam phi chu, nhìn qua thì chỉ có hạ phẩm cấp bậc, nhưng là tốc độ lại có thể so sánh với trung phẩm, nó bên trên ngồi lấy một vị thiếu niên, người này y phục nhuốm máu, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên vừa trải qua một trận huyết chiến.

Mà theo sát phi chu phía sau là một vị Trúc Cơ trung kỳ trung niên tu sĩ, đối phương ngự kiếm phi hành hành, tốc độ so với phi chu không kém bao nhiêu.

- " Hahaha, thất hoàng tử ngươi đừng trốn chạy vô ích nữa, theo ta trở về đi, dù sao cũng là thân huynh đệ, nhị hoàng tử sẽ không làm khó người. " Trung niên tu sĩ đột nhiên mở miệng nói, tuy nhiên ngữ điệu lại không giống như thuyết phục, bên trong còn ẩn ẩn trêu tức ý vị.

Chạy ở phía trước thiếu niên nghe vậy sắc mặt bỗng trở nên dữ tợn, có thể nói là phẫn nộ tới cực điểm.

Hắn gằn giọng cười lạnh nói: -" Thật sự là nực cười, cái gì chó má ca ca, Lê Huyền ta nếu mà tin hắn đã sớm chết từ lâu rồi.

Các ngươi lũ này cho săn đừng vội đắc ý, sớm muộn có một ngày ta sẽ để cho các ngươi cùng hắn chôn cùng, từ trên xuống dưới chó gà không tha. "

- " Hừ! Ngươi tiểu tử này đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. " Trung niên tu sĩ cũng bị những lời này chọc giận, lập tức hừ lạnh nói: -" Muốn báo thù chúng ta, chỉ bằng ngươi? Hắc hắc! Đã hỏi qua Đường Côn ta có đồng ý hay chưa, hôm nay lão tử liền để ngươi nhìn đến mặt trời mọc ngày mai cơ hội còn không có chứ đừng nói báo thù. "

Dứt lời, trung niên tu sĩ lập tức huy động song chưởng không ngừng đánh về phía trước, vô số hỏa diễm ngung tự mà thành hỏa chưởng bay ra.

Vốn khoảng cách không xa, cộng thêm hỏa chưởng tốc độ không kém, rất nhanh phi chu đã bị hỏa chưởng bao phủ, " ầm ầm! " từng đợt đinh tai nhức óc thanh âm vang lên, phi chu bị đánh cho rung lắc không ngừng.

Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ phá hủy phi chu, chỉ miễn cưỡng đem nó vòng bảo hộ đánh vỡ, bất quá nếu đến thêm một, hai trận công kích như vậy, sớm muộn cả người lẫn thuyền sẽ phải chịu số phận hủy diệt.

Đương nhiên phi chu bên trên thiếu niên sẽ không để chuyện này xảy ra.

- " Đường Côn, ngươi ép người quá đáng. "

Giận quát một tiếng, thiếu niên lấy ra một tờ màu vàng phù lục, sau đó không chút do dự ném về phía sau.

Không có tưởng tượng như vậy tiếng nổ đinh tai nhức óc, chỉ thấy phù lục sau khi ném ra bắt đầu vỡ nát, vô số đạo màu vàng ánh sáng bên trong bắn ra che kín cả bầu trời.

Ánh sáng cực mạnh, ngay cả cách xa Dương Tuấn cũng phải nghiêng đầu tránh né huống chi gần đó nhất Đường Côn.

- " Kim Quang Phù! "

Vài giây đi qua quang mang cuối cùng cũng biến mất, Đường Côn lập tức cả giận quát.

Kim Quang Phù, đây chính là nhị giai phù lục, là Phát Quang Phù bản tiến giai, do cực mạnh quang nguyên tố ngưng tụ mà thành.

Nếu như nhất giai Phát Quang phù chỉ chuyên dùng để soi đường, vậy Kim Quang Phù ánh sáng lại có thể để người bình thường nhìn tới liền mù lòa, cấp thấp tu sĩ hoặc võ giả tạm thời mất đi thị lực, thậm chí ngay cả trúc cơ tu sĩ cũng không thể không tránh nhìn thẳng.

Mà đợi Đường Côn sau khôi phục bình thường thị giác sau đó, phi chu bóng dáng đã sớm bay đi thật xa, gần như muốn biến mất tại cuối chân trời.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

- " Muốn chạy, nằm mơ! " Đường Côn sắc mặt dữ tợn gầm lên.

Truy bắt thất hoàng tử nhiệm vụ chính là nhị hoàng tự thân giao cho hắn, bản thân cũng đã chém đinh chặt sắt hứa rằng nhất định sẽ hoàn thành.

Lúc này nếu như thất bại, không nói đến bị cái gì trừng phạt, nhưng có một điều chắc chắn chính là hắn tại trong mắt nhị hoàng tử độ đáng tin cậy sẽ bị giảm xuống.

Việc này đối với một tán tu như hắn cực kỳ bất lợi, phải biết phò tá nhị hoàng tử người thế nhưng cực kỳ đông đảo, hắn cũng không phải thực lực mạnh nhất trong số đó, nếu sau này nhị hoàng tử đăng cơ, hắn kiếm tới chỗ tốt sẽ rất ít, như vậy liền sẽ ảnh hưởng đến việc tăng tiến tu vi tài nguyên.

Tán tu, từ xưa đến nay thiếu nhất chính là tài nguyên, vì tài nguyên bọn họ có thể bán mạng, giống như Đường Côn cao cao tại thượng trúc cơ tu sĩ như vậy đi theo nhị hoàng tử cũng chỉ là vì hai chữ tài nguyên.

Cho nên hắn há có thể bỏ qua lần này có hội.

Phốc!

Phun ra một giọt tinh huyết, Đường Côn lập tức đem nó thiêu đốt đến thúc đẩy phi kiếm điên cuồng đuổi theo phi chu, nháy mắt đã biến mất tại phía chân trời.

Đến lúc, không trung chỉ còn lại một mình Dương Tuấn.

- " Chậc chậc! " Đưa mắt nhìn xem hai người rời đi phương hướng, Dương Tuấn đáy mắt bên trong tinh quang lấp lóe, sau đó khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

Vừa rồi hai người này trò chuyện đều bị hắn thu vào tai, cơ bản sự tình cũng đã nắm rõ một chút, trong đầu theo đó cũng nổi lên một cái táo bạo suy nghĩ.

- " Không được, phải nhanh chóng đuổi theo, hi vọng tiểu tử kia đừng có chết rồi! "

Nói xong Dương Tuấn lập tức kích hoạt Trích Tinh Kiếm nhất tinh chi lực, sau đó cũng hóa thành một đạo trường hồng đuổi theo.

Kỳ quái là, cả ba phương hướng đều là hướng về đông nam Lôi Thần Sơn.

...

Lôi Thần Sơn.

Nhìn từ xa ngọn núi này vô cùng hùng vĩ, so với Thiền Sơn lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Nó đỉnh núi vươn cao thẳng đứng, tựa như tuyệt thế thần kiếm đâm thẳng lên bầu trời, xung quanh mây đen bao phủ, ẩn ẩn trong đó còn có vô số đường sáng nổi lên, những đường sáng này chính là từng đạo thô cuồng lôi điện vạch phá mà ra.

Vút!

Lúc này, ăn mặc hắc y Dương Tuấn ngự kiếm chạy đến, hắn hai mắt đảo qua khắp nơi, tựa như đang tìm kiếm gì đó.

- " Kia rồi! "

Đột nhiên hắn ánh mắt ngưng tụ nhìn về một hướng, chỉ thấy Lôi Thần Sơn gần đó trung niên tu sĩ vẫn đang tại truy đuổi cưỡi phi chu thiếu niên kia.

Bất quá hai người khoảng cách đã cực kỳ gần, chỉ còn mấy chục mét như vậy.

- " Hahaha! Tiểu tử, chạy trốn vô ích, đã Diêm Vương muốn ngươi chết canh hai thì đừng hòng sống tới canh ba, hôm nay ngươi chỉ có thể đi tới đây mà thôi. " Mắt thấy sắp đuổi kịp, trung niên tu sĩ lúc này bất cười gằn một tiếng dữ tợn.

Theo hắn thấy, thiếu niên hôm nay là chắc chắn phải chết tình huống, phải biết đối phương chỉ có luyện khí năm tầng tu vi, từ đầu đến cuối đều dựa vào không tầm thường phi chu chạy trốn, miễn cưỡng kéo dài hơi tàn.

Hiện tại linh thạch sắp hao hết, sức lực cũng đã cạn kiệt, bị đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng Đường Côn lại không muốn đợi lâu như vậy, bởi theo hắn thấy càng sớm diệt trừ người càng tốt, để tránh việc đêm dài lắm mộng.

- " Liệt Diễm Trảm! " Đường Côn mở miệng quát dài.

Dứt lời, chỉ thấy hắn mi tâm lóe sáng, một thanh đỏ rực tiểu kiếm theo đó bắn ra ngoài, bên trên quấn lấy mãnh liệt hỏa diễm hướng thẳng đến phi chu bổ tới.

Oành!

Không chút huyền niệm, màu lam phi chu bị một kiếm này đánh trúng, đã sớm mất đi vòng bảo hộ thân thuyền lập tức bị đánh vỡ ra vô số mảnh, sau đó rơi xuống Lôi Thần Sơn chân núi.

Thấy vậy Đường Côn không có dừng lại mà ngự kiếm đuổi theo.

Khi gặp thiếu niên kia từ trong đống bụi bẩn bò ra, hắn lập tức điều khiển hỏa diễn bừng bừng tiểu kiếm tiếp tục chém tới, không lưu một chút cơ hội.

- " Lê Huyền ta chẳng lẽ phải chết ở đây hay sao? Aaaaaaa... Ta không cam lòng, Lê Thiên Hùng ngươi đợi đó cho lão tử, có chết làm ma ta cũng không tha cho ngươi. " Biết mình sắp phải chết, thiếu niên không cam lòng rống hận một tiếng.

Hắn hận không chỉ cái kia ép mình vào chỗ chết nhị ca Lê Thiên Hùng, mà còn hận bản thân vô năng, hận bản thân quá mức yếu đuối.

Đoành!

Mắt thấy tiểu kiếm đến thiếu niên sát người lúc, đột nhiên một đạo lôi điện không biết từ đâu bổ tới, tốc độ nhanh kinh người, nháy mắt đã đem tiểu kiếm đánh bay.

Bất quá chưa có ngừng lại, lúc này bầu còn có một con do đen trắng hai màu lôi điện ngưng tụ mà thành cự đại chưởng ấn đánh xuống, uy thế kinh thiên, chỉ riêng áp lực đã khiến người ta ngạt thở.

Mà cự chưởng rơi xuống mục tiêu cũng chính là Đường Côn đỉnh đầu.