Long Đô Binh Vương

Chương 46: Là Dương Thiên?



"Búa... nhỏ?" Dương Thiên nghi hoặc nhìn thoáng qua dì Đường.

"Là tiểu hổ." Dì Đường giải thích.

"He he..." Tố Tố cười rất đáng yêu, lộ ra hai chiếc răng nanh và lúm đồng tiền, khiến trái tim Dương Thiên tan chảy, thật không biết về sau bé con này sẽ lớn thành dáng vẻ hại nước hại dân nào đây.

Dương Thiên ngồi xổm xuống thử sờ sờ đầu chú chó, lúc đầu chú chó tiểu hổ này có chút kháng cự, nhưng sau khi Dương Thiên chạm vào nó và không hề có chút ác ý nào thì nó đã ngoan ngoãn hơn nhiều.

Dương Tố Tố sướng đến phát rồ luôn: "Ba ba nhìn xem, búa nhỏ thật sự rất đáng yêu đúng không... Chúng ta nhận nuôi nó nha?"

Trên thực tế, Dương Thiên đang có ý này.

Động vật còn có bản năng xu lợi ty hại, huống chỉ là con người.

Một con chó đã ăn Hồi Nguyên Đan thì không còn là chó bình thường nữa, và người muốn có được Hồi Nguyên Đan hoặc là người truy cầu công dụng của Hồi Nguyên Đan càng sẽ không từ thủ đoạn!

Nếu một ngày nào đó có người phát hiện ra trong máu của chú chó này có thành phần thần kỳ thì có lẽ chú chó này không còn nhiều thời gian nữa.

Đến lúc đó thì không chỉ có chú chó này gặp nạn, mà cả gia đình anh cũng thế.

"Được thôi!" Dương Thiên vung tay lên, rõ ràng là hình tượng người cha cao lớn không nỡ để con gái mình không vuil

"AI" Dương Tố Tố cao hứng nhảy lên nhảy xuống, hai bím tóc nhỏ cũng lên xuống theo động tác nhảy của cô bé.

Con chó đen dường như hiểu được lời nói của Dương Thiên, cũng rên rỉ hai tiếng, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi xổm dưới chân Dương Thiên mà j, toàn bộ đều là màu đen.

Dương Thiên thầm nói: "Xả đi, bài xuất hết độc tố trong cơ thể, tẩy kinh phạt tủy, sau này mày sẽ không còn là chó hoang nữa...

Chú chó dường như có thể hiểu và đọc được suy nghĩ, nó rên rỉ đáp lại, sau khi ¡ xong còn dùng mũi hất một ít đất phủ lên trên...

"Cha, cha xem, búa nhỏ rất ngoan ngoãn, sau này chúng ta gọi nó là búa nhỏ được không?”

"Búa... không tốt lắm... Dương Thiên suy nghĩ một hồi: "Gọi là hổ đi..."

"A... Được a!!"

Mười hai giờ trưa. Bệnh viện quý tộc tư nhân duy nhất ở Long Thành. Bên ngoài bệnh viện rất nhiều người đã tụ tập.

Có bạn bè lâu năm, có đối tác kinh doanh, cũng có các cổ đông và đồng nghiệp trong công ty của Giang Nguyên Sơn.



Ngoài ra còn có các lãnh đạo cấp cao của công ty Giang Tiếu Anh, nghe nói ông cụ Giang bị bệnh và đang làm phẫu thuật, bất kể là công hay tư đều đến đây để xem, ít nhất cũng có thể xuất hiện trước mắt Giang Tiếu Anh nhiều hơn một chút, rút ngắn quan hệ hơn một chút, sau này sẽ mang lại nhiều lợi ích.

Thế nhưng Giang Tiếu Anh lại đang có tâm trạng rất không tốt!

Ca phẫu thuật đã diễn ra được hai tiếng đồng hồ.

Từ ngoài cửa nhìn vào có thể thấy bên trong có khoảng hơn chục người đang vội vội vàng vàng, thậm chí còn không thèm lau mồ hôi...

Trong phòng mổ càng bận rộn và hoảng loạn thì càng chứng tỏ là tình hình không lạc quan, chưa kể là tỷ lệ thành công của các ca phẫu thuật thông thường là hơn 95%, nhưng đối với ca phẫu thuật của cha cô thì tỷ lệ thành công và tỷ lệ thất bại là ngang nhau...

Đây là một ca phẫu thuật vô cùng đáng sợ, thậm chí có thể nói là đang mạo hiểm tính mạng...

Và mọi việc xảy ra, xét cho cùng, là do ai? Là Dương Thiên?! Đúng, chính là Dương Thiên!

Giang Tiếu Anh là tổng giám đốc, cần phải biết phân rõ phải trái. Thế nhưng ra khỏi công ty thì cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi bốn tuổi không nơi nương tựa, làm sao còn có thể nói lý?

"Dương Thiên! Tất cả đều do anh! Nếu không phải anh xuất hiện thì làm sao cha tôi có thể bị bệnh?! Nếu không có anh thì làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trò đùa lớn như vậy?! Anh nói cho tôi biết tất cả chỉ là một trò đùa thôi đúng không, chỉ là trò đùa thôi đúng không?! Nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết đi!!!"

Giang Tiếu Anh ngồi một mình trong hành lang bệnh viện, lấy hai tay che mặt, gục đầu xuống gối, dáng vẻ cô độc, đây là lần đầu tiên cô để lộ vẻ cô đơn và bất lực như vậy... Không người nào dám tiến lên thuyết phục hay là an ủi cô.

Tất cả mọi người đứng từ xa nhìn, chờ đợi kết quả, có lẽ, sau khi có kết quả, Giang Tiếu Anh sẽ vui mừng khôn xiết, sau đó vui vẻ đưa cha cô về nhà, mọi người có mặt hôm nay đều có thưởng!

Hoặc có thể... Một lúc nữa cánh cửa phòng mổ được mở ra, truyền đến tin dữ...

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc này mọi người đều không dám tới gần Giang Thiến Anh, nhất niệm Thiên Đường, nhất niệm Địa Ngục, có thể lên trời bất cứ lúc nào, và cũng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Nửa tiếng sau...

"Đinh!" Âm thanh thanh thúy vang dội.

Cửa phòng phẫu thuật, mở ra...