Long Đô Binh Vương

Chương 47: Giang tổng thế nào rồi?



Một khắc này, bước chân của tất cả mọi người giống như tia sét nhanh chóng vọt thẳng tới cửa phòng giải phẫu.

Già có trẻ có, tất cả đều nhao nhao xông về phía trước, túm lấy Lý Hạo và hai giáo sư của bệnh viện để đặt câu hỏi.

"Giang tổng thế nào rồi?"

"Kết quả ca phẫu thuật thế nào?" "Mau nói đi!"

Lúc này, Lý Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía Giang Tiếu Anh đang ở cách đó không xa.

Lúc đầu tất cả mọi người đều lo lắng sốt ruột chờ đợi kết quả, dù là thiên đường hay địa ngục, Giang Tiếu Anh cũng giống vậy, cũng đang khổ cực chờ đợi.

Tuy nhiên, khi cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, khi mọi người vội vã chạy lên để xác minh đáp án, Giang Tiếu Anh là người duy nhất không dám bước tới.

Bởi vì cô sợ, sợ ở một mình, sợ nghe tin dữ, sợ cha cô không may mắn như vậy, cho nên, cô không dám tới hỏi.

Lý Hạo băng qua đám đông đi về phía Giang Tiếu Anh với vẻ mặt trịnh trọng, Giang Tiếu Anh run rẩy ngón tay, nhìn Lý Hạo, thì thào hỏi: 'Lý Hạo, cha tôi, thế nào rồi?"

Lúc này, sắc mặt Lý Hạo thay đổi, "Tách!", một tiếng búng tay, một y tá nhỏ ở bên cạnh nhanh chóng bước đến với một bó hoa.

"Bác sĩ Lý, đây là hoa anh bảo tôi mua." Cô y tá nhỏ nói.

"Được, cảm ơn." Lý Hạo ra vẻ tao nhã, nhận lấy bó hoa, cầm trong tay, đứng trước mặt Giang Tiếu Anh.

"Tiếu Anh, chúc mừng cô, ca phẫu thuật đã thành công!"

Câu nói này không lớn, nhưng lại như sấm sét giữa trời quang, làm nổ tung thần kinh của mọi người, trong cơn bối rối, hiện trường lập tức hỗn loạn! Hưng phấn, kích động, v.v., cảm xúc dào dạt xuất hiện trên khuôn mặt của tất cả mọi người!

"Thật sao?"

"Lý Hạo, anh vừa nói gì?! Anh không gạt tôi chứ?!"

Giang Tiếu Anh cực kỳ kích động, những giọt nước mắt vốn đang đảo quanh hốc mắt không thể kìm được nữa mà tuôn ra, như hạt mưa trên cánh hoa, khiến người ta thấy liền cảm thấy thương.

"Là thật."

Lý Hạo tự cho mình là một quý ông, lấy ra hoa hồng đã chuẩn bị từ trước, định thừa dịp Giang Tiếu Anh đang tâm tình kích động sẽ bối rối tiếp nhận hắn, một mũi tên trúng hai đích. Một là cứu được Giang Nguyên Sơn, danh tiếng của hắn ở Long Thành sẽ lên một tầm cao mới, thứ hai là điều quan trọng nhất, nếu như có thể ôm người đẹp về, chẳng phải là chuyện tuyệt vời sao?!

Thế nhưng trong mắt Giang Tiếu Anh dường như không có hoa hồng nào cả.

Theo bản năng, cô tránh khỏi Lý Hạo rồi lao về phía phòng phẫu thuật.

Những người đang đứng vây xem vô thức tránh sang hai bên nhường ra một con đường.

Tuy nhiên, Giang Tiếu Anh vội vàng chạy đến cửa phòng phẫu thuật lại bị hai bác sĩ mặc áo blouse trắng ngăn lại.

"Người nhà bệnh nhân xin đừng kích động, bệnh nhân vừa trải qua phẫu thuật, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại, cần nghỉ ngơi, xin cô kiên nhẫn chờ đợi, được không?"

Ánh mắt Giang Tiếu Anh tràn đầy mong ngóng nhìn qua cửa sổ kính, mặt nạ dưỡng khí, máy thở... Dường như chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi mà cha cô đã già đi hơn mười tuổi! Giang Tiếu Anh cực kỳ đau lòng, tim giống như bị kim đâm.

"Chúc mừng cô Giang, ngài Giang đã vượt qua nguy hiểm, người hiền tất nhiên sẽ có trời độ, ngày sau nhất định sẽ có hậu phúc..."

"Ha ha, đúng đúng đúng... Chúc mừng Giang tổng... Chúc mừng Giang tổng...

"Chúc mừng..."

Khi mọi người nhìn thấy cảnh này, tất cả đều vui mừng khôn xiết, từng con cáo già chạy thẳng đến trước mặt Giang Tiếu Anh, không ngừng nói lời chúc mừng.