Lòng Người Như Rắn Rết: Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Quyển 1 - Chương 5



Mẹ Trần Dật Thanh vừa thấy tôi liền tỏ vẻ không vui, đảo mắt nhìn canh gà chưa uống xong trên bàn, ám chỉ: "Ai da, còn canh gà nhỉ! Người ta sảy thai, hôm sau đã có thể đi làm, còn cô thì ở bệnh viện tận hai ngày, tốn của nhà tôi hơn 1000 tệ viện phí."

Chu Di lập tức trừng mắt nhìn bà ta, muốn cãi lại.

Tôi vội giữ cô ấy, lắc đầu: "Dọn dẹp đồ giúp mình đi."

Chu Di liếc mẹ Trần Dật Thanh, im lặng thu dọn giúp tôi.

Mẹ Trần Dật Thanh đau lòng lật xem hóa đơn thuốc mẹ, hình như phát hiện có chỗ nào không đúng, vội đi hỏi điều dưỡng.

Trần Dật Thanh cứ nhìn tôi, giống như muốn nói lại thôi, cũng như chờ tôi mở lời.

Trước kia thời điểm theo đuổi tôi, Trần Dật Thanh rất biết ăn nói.

Từ lúc tôi mang thai, cãi nhau với hắn nhiều lần, hắn vẫn luôn im lặng như vậy, lúc nào cũng đợi tôi lên tiếng trước rồi thản nhiên ngắt lời tôi.

Một lúc sau, có vẻ Trần Dật Thanh ngồi yên không được, hắn tới bên mép giường, hỏi tôi: "Tần Cầm, tối qua em ngủ ngon không?"

Tôi cười lạnh: "Anh nghĩ sao?"

Tối qua cả đêm tôi không ngủ, Cố Vân Trạch cũng kéo ghế ngồi cạnh tôi cả đêm.

"Vậy em có nghe tiếng trẻ con khóc không? Cứ như ở bên tai ấy? Dù dùng nút bịt tai cũng không có tác dụng." Trần Dật Thanh lộ vẻ hoảng sợ, "Tối qua chỉ cần mở mắt anh đều thấy toàn là máu, nhìn đâu cũng chỉ cố thứ ngâm mình trong khay máu kia."

Nghe Trần Dật Thanh nói cũng nghe tiếng trẻ con nức nở, trái tim tôi thắt chặt.

Nghĩ đó dù sao cũng là con của mình, tôi nói với hắn: "Anh đi hỏi bác sĩ đi, chỉ cần tìm chút đồ tượng trưng là được, sau đó tìm một chỗ chôn hoặc tìm cao tăng siêu độ cho nó đi."

Ánh mắt Trần Dật Thanh lập lòe, vừa nghe tới vấn đề này, hắn đau khổ nói: "Những việc em kể có tác dụng tâm lý đúng không?" Hình như hắn rất hối hận, ôm đầu bứt tóc liên tục, "Anh thật sự không nên xem, nhưng gần đây công ty mới nhận cải biên truyện tranh kinh dị, trời xui đất khiến sao anh mới muốn nhìn một cái, mong là lúc làm việc sẽ tìm được cảm giác chân thật hơn. Vốn chẳng có gì, chỉ là một khay máu, cái đó... Cái đó như con chuột mới sinh chưa mọc lông, mềm mềm hồng hồng..."

Đôi mắt Trần Dật Thanh đờ đẫn, trên khóe miệng còn hiện lên nụ cười kỳ quặc.

"Đừng nói nữa!" Nhớ lại cảnh đó, cảm giác bụng ngứa ngứa tối qua lại tới. Tôi nói với Trần Dật Thanh, "Cho dù không tìm được nó, anh hãy đi tìm một ngôi chùa đốt chút đèn cho nó đi."

"Đốt đèn gì, chỉ là mê tín, qua mấy ngày nữa sẽ không sao!" Trần Dật Thanh bực bội nắm tóc, lạnh lùng nói, "Tần Cầm, sao trước đây anh không biết em mê tín thế hả?"

"Đúng đấy!" Mẹ hắn cầm hóa đơn quay lại, trừng mắt với tôi, "Đốt đèn gì? Một ngày bệnh viện này có bao nhiêu người sảy thai, chẳng lẽ phải đốt đèn cho từng người à!"

Vừa thấy mẹ, Trần Dật Thanh lập tức thu mình lại.

Trong chuyện này, hắn luôn để mẹ mình ra mặt.

Mẹ hắn còn muốn nói gì đó, Trần Dật Thanh vội kéo bà ta lại.

Tôi biết việc này tranh chấp với họ cũng vô dụng, vì thế nhờ Chu Di đỡ vào WC thay đồ.

Bên dưới cứ ra máu, cho nên lúc rửa thau tắm, nó đã là một cái thau đầy máu loãng.

Nhìn kỹ mới phát hiện trong máu loãng có thứ giống chuột con Trần Dật Thanh miêu tả, toàn thân hồng hồng, thậm chí giống trẻ sơ sinh, hình như nó đang vùng vẫy trong máu muốn bò lên, há miệng khóc nức nở.

Tôi rét run, ma xui quỷ khiến duỗi tay muốn bắt lấy.

Nhưng theo dòng nước chảy xiết, đứa bé sơ sinh ấy đã trôi đi.

Đúng lúc này, bên tai tôi lại truyền tới tiếng nỉ non của trẻ con, từng tiếng rồi từng tiếng.

Tôi vội mặc quần áo vào, mở vòi nước định rửa tay.

Nhưng vừa mở, nước chảy ra lại là máu.

Cũng không hoàn toàn là máu, hình như còn có huyết khối màu đen.

Giây tiếp theo, tôi theo bản năng đan hai tay vào nhau.

Mà trong gương ở bồn rửa vẫn truyền tới tiếng khóc nức nở.

Tôi ngẩng đầu, liền thấy đứa bé to bằng lòng bàn tay vừa bị cuốn đi đang ngồi trên bồn rửa mặt, nghiêng đầu dùng đôi mắt trống rỗng nhìn tôi, khóc lớn.

Tôi sợ tới mức vội lùi một bước.

Cũng lúc này, Chu Di ở ngoài gọi: "Tần Cầm, cậu ổn chứ?"

Tôi vội mở cửa WC, đưa tay cho cô ấy xem.

Nhưng giơ tay lại không hề có máu, chỉ có nước.

Phía sau Chu Di, Trần Dật Thanh căng thẳng nhìn tôi: "Đứa bé cách vách phòng em vẫn chưa xuất viện à? Sao cứ khóc vậy?"

Trong lúc Trần Dật Thanh nói, mùi hôi tanh của máu trên người hắn hình như nồng nặc hơn, như thể khi hắn mở miệng sẽ xộc thẳng vào mặt!