Lòng Người Như Rắn Rết: Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Quyển 1 - Chương 6



Nghe Trần Dật Thanh hỏi, tôi biết vừa rồi hắn cũng nghe tiếng trẻ con khóc.

Nhưng Chu Di lại kinh ngạc nhìn chúng tôi, hoang mang nói: "Có phải hai người căng thẳng quá không? Làm gì có tiếng khóc? Bây giờ sinh con người ta đều dùng bảo hiểm, ai lại tới bệnh viện tư sinh, có nhà nào mà không muốn con mình sinh ở bệnh viện tốt nhất đâu. Chỉ có phá thai..."

Nói tới đây, cô ấy xấu hổ nhìn tôi.

Tôi và Trần Dật Thanh nhìn nhau, đều nhận ra sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Tôi thở hổn hển, đè nén nỗi sợ xuống, đang định nghiêm túc nói chuyện siêu độ cho thai nhi với Trần Dật Thanh.

Thì thấy mẹ Trần Dật Thanh hình như vừa cúp di động, từ xa nói với tôi: "Tần Cầm, tôi đặt khách sạn cho cô rồi, cô ở đó mấy ngày đi."

Tôi sửng sốt: "Tại sao phải ở khách sạn?"

"Trời ạ, con gái đang tới tháng, cơ thể không sạch sẽ, ở khách sạn tốt hơn." Mẹ Trần phất tay với tôi, tỏ thái độ "Cô chẳng hiểu gì cả". Đọc‎ 𝘵гuуện‎ chuẩn‎ không‎ quảng‎ cáo‎ +‎ Tг𝗨mTг‎ uуện.Vn‎ +

Tôi chợt nhận ra bà ta đang kiêng kị.

Nhưng khi nãy không phải nói tôi mê tín dị đoan à?

Tôi nghẹn họng, lạnh lùng nói với mẹ Trần: "Trọ bây giờ con và Trần Dật Thanh ở là bọn con cùng thuê, sao con không ở được chứ?"

"Trời ạ, chỗ đó gần công ty của Dật Thanh, nó cần ở đó, bản thân nó đâu biết chăm sóc cô, cô ở cùng phiền phức lắm, hơn nữa..." Bà ta đảo mắt nhìn bụng tôi, cười như không cười, "Đang ra máu, đừng đụng vào đàn ông, xui xẻo lắm."

Tôi vốn tưởng mình sẽ rất đau lòng, có lẽ do hai tháng này trải qua quá nhiều chuyện, tôi bây giờ chẳng có cảm giác gì cả.

Phòng đó là tôi và Trần Duệ Thanh cùng thuê, khi ấy vẫn chưa tốt nghiệp, muốn thuê phải đặt cọc, Trần Dật Thanh nói không có nhiều tiền như vậy, lại ngại mở miệng xin gia đình, nên tôi đã dùng tiền nhuận bút nửa năm để trả.

Cho dù sau này Trần Dật Thanh có lương, hắn lại nói muốn mua quần áo để lấy thể diện, nói phòng vẽ tranh chỗ làm của họ cần đồng hồ nên đi mua đồng hồ, đổi di động mới, mua dụng cụ vẽ tranh...

Tuy đã đi làm hơn nửa năm nhưng hắn chưa từng trả tiền nhà một lần, ngay cả tiền điện nước cũng do tôi trả.

Chúng tôi ở với nhau, tiền mua đồ ăn đều là của tôi.

Bây giờ thì lại ghét tôi đang ra máu, sợ đụng vào hắn, bảo tôi dọn ra khách sạn à?

Khi nãy tôi nói muốn đốt đèn đốt giấy siêu độ cho đứa bé, còn bảo tôi mê tín?

Không phải bọn họ cũng mê tín à?

Tôi quay đầu nhìn Trần Dật Thanh, hắn thế mà còn tỏ vẻ tán đồng.

Cơn tức dâng lên, tôi trực tiếp lấy di động ra gọi cho chủ nhà, nói với ông phòng đó tôi không thuê nữa, tiền cọc và tiền thừa thuê nhà tôi cũng bỏ, trong hai ngày nữa sẽ dọn đi, bảo chủ nhân tới nhận phòng.

"Nè!" Nghe tôi gọi điện, mấy lần mẹ Trần Dật Thanh muốn xông tới giật di động của tôi đều bị Chu Di cản lại.

Bà ta chỉ vào mặt tôi, mắng: "Tần Cầm, tao biết ngay mày không phải thứ tốt đẹp gì mà. Sao hả? Cho mày ở khách sạn mày còn thấy uất ức à? Tiền thuê nhà còn hơn một tháng kia thì sao? Còn tiền cọc, mày hay lắm, thà để người ta được hời cũng không mặc kệ Dật Thanh đúng không? Trả phòng gì chứ, muốn trả cũng phải chờ đến hạn rồi mới trả!"

Tôi liếc Trần Dật Thanh, tại thời điểm này, hắn vẫn im lặng, đợi mẹ mình mắng tôi xong.

Ngay cả Chu Di cũng không chịu nổi, đá hắn một cái.

Trần Dật Thanh chỉ giật mình, nói với tôi: "Tần Cầm, đừng gây chuyện nữa, khách sạn sạch sẽ lại vệ sinh, tốt cho sức khỏe em bây giờ. Em gọi điện lại cho chủ nhà, phòng không trả, anh thuê được không?"

"Đúng đấy! May mà chưa cưới mày vào cửa, dáng vẻ đầy máu của mày có đàn ông nào thấy mày mà không tránh xa hả!" Mẹ Trần Dật Thanh hùa theo vùi dập.

Có câu hoạn nạn thấy chân tình, tôi mang thai, chuyện gì cũng thấy.

Tôi không muốn nói nhiều với mẹ con Trần Dật Thanh, ra hiệu với Chu Di cầm đồ định đi.

"Nè, mới nói mấy câu mày đã không vui rồi hả! Mẹ mày có dạy mày khi đến tháng phải tránh xa mọi người, đặc biệt là đàn ông không!" Mẹ Trần Dật Thanh vẫn tiếp tục lải nhải, "Cái loại đàn bà phá thai như mày, không ai níu kéo mày đâu, mày biết không hả!"

Nhưng bà ta còn chưa nói xong, Cố Vân Trạch đột nhiên xuất hiện: "Tần Cầm, thu dọn xong chưa? Tôi tới đón em."

Thấy Cố Vân Trạch, nghĩ tới những lời mẹ con Trần Dật Thanh vừa nói, tôi thật sự xấu hổ.

Nhưng không muốn tiếp tục cãi cọ nữa, tôi cầm đồ định bỏ đi thì một tay Trần Dật Thanh bắt lấy cổ tay tôi.

Hắn nhìn Cố Vân Trạch chằm chằm như gặp kẻ địch: "Sao mày lại tới đây?"