Thông tin truyện

Long Thần Lệ

Long Thần Lệ

Tác giả:

Nguồn: Docke.wordpress.com
Trạng thái: Full
Đánh giá: 8.0/10 từ 1 lượt
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn
Converter: Meoconnular (Tàng Thư Viện)
Editor: Docke

Văn án

Thời gian đằng đẵng, hắn chờ đợi bao lâu nay, chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là tìm nàng

Bảy trăm năm, cuối cùng hắn cũng chờ được ngày này, cuối cùng cũng đã tìm được nàng.

Nàng vẫn như thế, vẫn là dung mạo đó, nàng gọi tên hắn, đúng cái tên mà trước kia nàng gọi.

Hơi thở của nàng vẫn như xưa

Chỉ có một điểm bất đồng duy nhất, nàng kiếp trước, trong mắt chỉ có Quân gia, chỉ có dân chúng. Còn kiếp này, nàng đơn thuần chuyện gì cũng rất tò mò, cũng không hề bài xích sự thân cận của hắn.

Hắn quyết định cả đời này sẽ không chỉ ngây ngốc ở bên cạnh nàng nữa.

Hắn muốn nàng thích hắn, yêu hắn, gả cho hắn!

———- *** ———-

Thân là tế chủ Quân gia, nàng vốn không thể động tình, không thể lập gia đình.

Cả đời này nên hoàn toàn kính dâng cho thương thiên, cho dân chúng.

Long Thần lại đi vào giấc mộng, nói muốn cưới nàng, cùng nàng trở thành đôi thần tiên quyến lữ chân chính.

Nàng không hiểu vì sao hắn lại cố chấp đến như vậy, chỉ cảm thấy tình yêu của hắn thật thâm sâu, nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước), không chỉ lại ra tay cứu nàng một lần nữa, thậm chí còn tín nhiệm tiết lộ cho nàng biết thiên cơ.

Đáng giận, trên vai nàng lại gánh vác trách nhiệm, nhận lòng đồng tình. Khiến cho, khi hắn giáng mưa làm ngập lụt Hàng Châu, số lượng dân chúng phải chết giảm đi rất nhiều, hại hắn không thể báo cáo kết quả công tác.

Kết quả, hắn chẳng những không trách nàng, mà khi nàng bị quỷ bắt hồn, hắn còn làm ngập địa phủ, ép Diêm Vương giao người.

Kêu nàng làm sao mà không yêu hắn cho được đây?

Nhưng tất cả những gì hắn làm, chỉ vì hắn xem nàng là tế chủ đời thứ nhất của Quân gia, người đã chết cách đây bảy trăm năm…

———— *** ————

Ngàn năm trước, trên thiên giới có một viên linh thạch, sau khi hấp thu linh khí của Vân Trì, hóa thành hình người. Chẳng những có năng lực suy xét, còn đem lòng yêu Long Thần – người cùng ở chung sớm tối. Cho nên, vì muốn kết duyên cùng người mình yêu – Long Thần, linh thạch đã khẩn cầu thiên đế. Tỏ vẻ nguyện sẽ dùng mười kiếp luân hồi tẩm bổ đại địa để đổi lấy ba kiếp tình duyên cùng Long Thần.

Nếu sau ba kiếp, Long Thần không thể hưởng ứng mảnh tình này, linh thạch sẽ hóa thành bụi đất. Nếu Long Thần nhận lời song túc lưỡng cư, vậy thì bọn họ có thể trở thành một đôi thần tiên quyến lữ chân chính.

Vì thế, thiên đế đã đáp ứng linh thạch.

Trong kiếp đầu tiên hạ phàm, linh thạch đem thân nguyên thạch chia ra làm ba. Một ở lại thiên giới, một ở nhân gian, một rơi vào hoàng tuyền. Chỉ vì con đường nối tiếp nhân gian luân hồi, chính là nhân gian và hoàng tuyền.

Khối thạch ở lại nhân gian kia, rơi xuống Thiên Trúc Sơn ở Hàng Châu, chỉ vì muốn chờ đợi cơ hội được gặp nhau.

Khối thạch còn lại đặt tại bờ vong xuyên hoàng tuyền. Làm như vậy, chỉ vì… để bản thân không thể quên.

Trải qua ngàn năm, mọi người nghe nói trên Thiên Trúc Sơn có một tảng đá có linh tính, ào ào chạy đến trước tảng đá kia nói hết lời thề. Bất kể là lời thề ước kia có thành sự thật hay không, hay cho dù đã bị rơi vào quên lãng thì sau khi chết đi xuống hoàng tuyền, đi ngang qua tảng đá bên bờ vong xuyên, sẽ có thể nhớ lại mối tình thuần túy nhất trước kia.

Vì thế, hai khối thạch kia được mọi người gọi là Tam Sinh Thạch, ghi lại mối tình sâu đậm nhất của mọi người.

LONG THẦN LỆ (THƯỢNG)

VĂN ÁN

‘Chìm vào đáy biển, hóa thành hũ bùn.

Chôn vùn lưng núi, lá rụng phúc tích.

Tam sinh luân hồi quân tiếc.

Lòng thiếp bi thương, không thể quay về, chờ mong chàng tìm kiếm, dẫn đường trở về.

Hóa thành cái bóng của chàng, vĩnh viễn không rời.’

Vô Cữu cứ chằm chằm nhìn thẳng vào bài thơ trên tờ giấy trước mặt.

Người làm thơ, ôm chặt nhiều tâm tư kiên định, thà rằng dùng mấy kiếp luân hồi thê lương để đổi lấy một khát vọng hèn mọn như thế…

“Không phải, là mặt kia cơ.”

Người mở miệng nói chính là Tề Tử Dận, bạn thân của Vô Cữu. Hắn kinh doanh mấy cửa hiệu mỹ thuật tạo hình, thường xuyên thu mua tranh vẽ cùng bút tích thật. Nhưng hôm nay lại thu được bức cổ họa rất quỷ dị này, làm cho hắn phải thúc ngựa chạy không dừng vó đến đây. Không phải muốn nhờ người bạn tốt giám định, mà là vì người trong tranh chính là…

Vô Cữu hoàn hồn, chậm rãi lật qua mặt trái.

Chỉ thấy trên trang giấy ố vàng là một bức họa vẽ một gã nam tử tóc dài để xõa, trên trán đội niền hình rồng, thân mặc cẩm bào la lăng. Rõ ràng là bức vẽ đen trắng, nhưng hắn lại thấy loang loáng sắc thái, dường như nhìn thấy nam tử kia đang cười, ngạo mạn không ai bì nổi.

Còn khuôn mặt này, khiến tim hắn ẩn ẩn run rẩy.

“Rất giống ngươi, đúng không?” Lúc hắn vừa nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.

“… Ta không nhìn thấy được dung mạo của mình, làm sao biết được diện mạo của mình như thế nào?” Hắn không thể có ảnh lưu niệm, trong kính trong gương cũng không thể chiếu rọi thân ảnh của hắn.

“Ta cũng quên mất chuyện này.” Tề Tử Dận “chậc” một tiếng, thân mình vắt ngang mặt bàn, chỉ vào mấy chữ được viết bên dưới. “Nhưng làm ta khiếp sợ hơn còn có… tên.”

Vô Cữu chấn động, ánh mắt quét nhanh xuống phía dưới, thoáng nhìn…

‘Long Quân Vô Cữu.’

Hắn nhìn thấy, đôi mắt đang cười cười nhìn nhân gian kia bỗng nhiên ngưng mị. Trong nháy mắt, bức họa hắn đang cầm trong tay, dường như chịu không nổi thời gian ngàn năm đã qua, hóa thành bột phấn trên tay hắn.

Ngón tay dài khẽ nhúc nhích, bột phấn liền biến mất.

“Tại sao lại có thể như vậy?!” Tề Tử Dận lấy làm lạ hỏi.

Vô Cữu không nói, cúi mắt nhìn lòng bàn tay trống không, tâm tư bị lôi kéo. Hắn nắm chặt tay thành quyền, thu lại xúc cảm, truy tố tới cùng, muốn biết rốt cuộc là ai đã đưa hắn vào bức họa này…

Bình luận truyện