Long Vương Trở Lại

Chương 117: Hóa ra chỉ là quảng cáo làm màu



Tốc độ của Đường Sở Sở rất nhanh.

Số tiền nhanh chóng được đưa ra. Gia đình của người quá cố đã hài lòng khi mang người ra khỏi Vĩnh Nhạc.

Tốc độ của Giang Thần cũng không chậm.

Dựa vào kỹ năng y học có một không hai trong thiên hạ và miệng lưỡi khôn khéo của mình. Anh đã thuyết phục được những kẻ đến gây rối.

“Được rồi, không có việc gì nữa thì giải tán đi.” Giang Thần đứng lên chào hỏi đám người đang xem náo nhiệt xung quanh.

Bệnh viện Vĩnh Nhạc cũng là một trung tâm y tế tương đối lớn ở phố Y, nơi đây xảy ra chuyện không may đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, rất nhiều thầy thuốc đông y ở nơi này cũng đến xem náo nhiệt.

Tuy nhiên, người qua đường lại càng nhiều hơn.

“Chờ đã…”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Hả?

Khi Giang Thần nghe thấy giọng nói, anh quay đầu lại nhìn thì thấy một vị thầy thuốc đông y tuổi ngoài năm mươi, mặc áo khoác ngoài màu trắng đang đi tới.

Giang Thần nhíu mày nói: “Có chuyện gì?”

Vị thầy thuốc già bước tới, ông ta nhìn Giang Thần mắng: “Đây là phố Y. Nhiều hiệu thuốc dựa vào khả năng thực sự của mình để nổi tiếng thay vì quảng cáo hoa mỹ, màu mè. Lần này bệnh viện Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường cũng quá đáng rồi, hơn nữa còn dùng thủ đoạn quảng cáo lố lăng, nếu ai cũng làm theo chẳng phải sẽ rất lộn xộn sao?”

“Hả?”

Giang Thần liếc mắt nhìn vị thầy thuốc đông y kia: “Ý ông là bệnh viện Vĩnh Nhạc của chúng tôi phô trương sao?”

“Như thế nào, chẳng lẽ không phải sao?”

Vị thầy thuốc già lớn tiếng mắng: “Chuyện này không phải đã rõ ràng rồi sao? Nhiều người đến gây sự như vậy, đây là kế hoạch tỉ mỉ của cậu. Trước tiên, làm cho danh tiếng của Vĩnh Nhạc xấu đi, sau đó ra mặt giải quyết, lấy lại danh tiếng. Làm người ta nghĩ rằng y thuật của cậu rất tốt, tôi khinh…”

Vị thầy thuốc già phun ra một ngụm nước miếng.

“Đông y phải nhìn, nghe, hỏi, sờ, cậu diễn cũng giỏi thật đấy, chỉ cần bắt mạch là có thể biết họ đã ăn gì vài ngày trước, cậu nghĩ tất cả mọi người đều một kẻ ngốc hay sao?”

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Hóa ra là Vĩnh Nhạc thật sự đang làm màu.”

“Tôi đã nói rồi, trên thế giới này làm sao có thể có được một thần y thần kỳ như vậy. Cho dù là thần y Phương cũng không thần kỳ cỡ đó.”

“Hóa ra là làm màu.”

“Thật là vô liêm sỉ. Để có được danh tiếng mà sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy.”

Không ít người qua đường đã chỉ trích bệnh viện Vĩnh Nhạc không đáng một đồng.

“Nói bậy bạ gì đó.” Hà Diễm Mai không thể nghe được nữa, bà ta đứng lên. Đối mặt với mọi người, quát lớn: “Con rể của tôi thật sự có năng lực.”

Vừa nói, bà ta vừa kéo Đường Sở Sở sang một bên.

“Đây là con gái của tôi. Con gái tôi từng là người phụ nữ xấu xí nhất Giang Trung, chính con rể tôi đã chữa khỏi cho con bé. Da dẻ mịn màng bóng loáng thế này, người ngoài có khả năng này sao? Chúng tôi có cần phải phô trương không?”

Mọi người nghe xong đều cảm thấy lời này rất có lý.

Tất cả mọi người đều biết dáng vẻ Đường Sở Sở trước đây là như thế nào.

Bây giờ như thế nào mọi người cũng thấy.

Điều này đã thay đổi quá nhiều.

Ngay cả thần y Phương cũng không thể loại bỏ vết sẹo trên người trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Giang Thần đứng lên cười nói: “Vẫn là vị thầy thuốc đây có mắt nhìn. Đúng vậy, quả thật chúng tôi muốn quảng cáo, muốn làm cho Vĩnh Nhạc nổi tiếng, nhưng không ngờ lại bị nhìn thấu, thì ra ông mới là thần y thật sự, thất lễ rồi, tôi đây xin bội phục.”

“Giang Thần, con nói cái gì vậy?” Hà Diễm Mai mắng.

Đường Hải cũng đứng lên, lớn tiếng nói: “Chúng tôi không có nói sai sự thật.”

Giang Thần mở to mắt liếc những người này, anh nói nhỏ: “Không quảng cáo là thừa nhận thuốc có vấn đề sao?”

Nghe vậy Hà Diễm Mai lập tức ngậm miệng lại.

Đường Hải cũng không nói gì.

“Ha ha, mọi người, trong dịp Tết Trung thu này đã để mọi người chê cười rồi. Vị thần y kia góp ý rất đúng, phương pháp của chúng tôi không được quang minh chính đại cho lắm, tiếp theo, bệnh viện Vĩnh Nhạc sẽ tạm đóng cửa để chấn chỉnh. Xin giới truyền thông chứng kiến. Trong tương lai, chúng tôi nhất định sẽ cạnh tranh một cách quang minh chính đại. Được rồi, cũng không còn gì nữa, mọi người giải tán đi.”

Giang Thần mỉm cười chào mọi người.

Sau đó, anh kéo Đường Sở Sở và những người khác vào bệnh viện Vĩnh Nhạc.

“Hóa ra là quảng cáo.”

“Tôi còn tưởng Vĩnh Nhạc hại chết người, còn tưởng rằng thuốc của Vĩnh Nhạc có vấn đề.”

“Tôi còn tưởng Giang Trung có một thần y trẻ tuổi, có thể đè bẹp thần y Phương.”

“Xì, hóa ra là quảng cáo.”

“Thủ đoạn của Vĩnh Nhạc quá tệ.”

Mọi người lần lượt rời đi, coi thường những gì đã xảy ra ở bệnh viện Vĩnh Nhạc.

Bệnh viện Vĩnh Nhạc, phòng khách.

Đường Hải mắng: “Giang Thần, cậu làm cái gì vậy? Đây là cơ hội tốt để tuyên truyền cho Vĩnh Nhạc, nhưng đã bị cậu phá hủy hoàn toàn, quảng cáo cái gì chứ, đây là quảng cáo sao?”

Giang Thần ngồi xuống châm một điếu thuốc.

Đường Thiên Long hỏi: “Giang Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả là do cháu làm sao?”

“Quảng cáo sao?”

Sắc mặt Giang Thần trầm xuống nói: “Cháu không có rảnh rỗi như vậy, nhiều người xảy ra chuyện như vậy, đây là quảng cáo sao? Không nói quảng cáo, chẳng lẽ nói thuốc của Vĩnh Nhạc có vấn đề sao? Nếu không thừa nhận đang quảng cáo, giới truyền thông chắc chắn sẽ điều tra đến cùng, việc này ảnh hưởng thế nào đến Vĩnh Nhạc ông có biết không?”

Đường Lỗi đứng lên nói: “Ý của cậu là, thuốc của bệnh viện Vĩnh Nhạc có vấn đề?”

Giang Thần gật đầu: “Cái này tám chín phần là vậy.”

Đường Lỗi lạnh lùng nói: “Cho dù thuốc có vấn đề thì có thể trách ai được. Sở Sở là chủ tịch của Vĩnh Nhạc, mọi chuyện của Vĩnh Nhạc đều do nó quyết định, tôi nghe nói gần đây Vĩnh Nhạc đã thay đổi nhà cung cấp dược liệu?”

Giang Thần nhìn Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở gật đầu: “Đúng là như vậy. Công ty cung cấp dược liệu cho Vĩnh Nhạc trước đây là một công ty nhỏ. Với sự hợp tác sâu rộng với Thiên Quân, em đã hủy hợp tác với một số công ty trước đó và lấy thuốc của Thiên Quân. Thiên Quân là tập đoàn lớn, thuốc của Thiên Quân chắc chắn không có vấn đề.”

Đường Mộng Oánh kỳ lạ nói: “Có vấn đề hay không chỉ có cô mới biết được, cung cấp dược liệu rất có lời, ai biết được cô có âm thầm ăn chặn tiền, rồi nhập một lô dược liệu giá rẻ hay không?”

“Đúng vậy.” Đường Lỗi nhìn Đường Thiên Long nói lớn: “Ông nội, ông phải điều tra kỹ lưỡng chuyện này. Vĩnh Nhạc trước đây chưa từng xảy ra chuyện, hiện giờ Sở Sở là chủ tịch, chỉ mới mấy ngày đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa nghe nói Đường Tùng đã mua một chiếc xe hạng sang hơn hai trăm vạn. Còn chưa hết tháng lại không có chia hoa hồng, nhà bọn họ lấy đâu ra tiền để mua một chiếc xe hạng sang như vậy?”

Đường Mộng Oánh gật đầu nói: “Mới có mấy ngày đã lấy của công ty mấy trăm vạn, còn mua được xe hơn hai trăm vạn.”

Đường Tùng tức giận chửi bới: “Đừng có đổ oan, tôi mua xe từ lâu rồi. Đây là tiền riêng của gia đình chúng tôi.”

Hà Diễm Mai cũng bất mãn mắng: “Hai người các người đừng có nói nhảm nữa, Sở Sở nhà chúng tôi không có làm những chuyện như vậy.”

Đường Thiên Long đưa mắt liếc nhìn Đường Sở Sở một cái.

“Sở Sở, ngồi ở vị trí này, không thể tránh khỏi sẽ phạm phải sai lầm, nhưng cháu phải toàn tâm toàn ý đối với gia tộc. Nếu cháu dùng loại kém chất lượng như thế này, sẽ hủy hoại danh tiếng của Vĩnh Nhạc và sẽ gây ra rắc rối lớn.”

“Ông nội, cháu không có.” Vẻ mặt Đường Sở Sở đầy oan ức.

Cô là người hết lòng vì gia tộc.

Vì công việc kinh doanh của gia đình, cô tiếp tục hợp tác với Thiên Quân và các tập đoàn dược phẩm lớn khác.

Cô chưa bao giờ lấy một đồng nào của công ty, sao có thể ăn chặn tiền được.

“Giỏi cho Giang Thần cậu, giỏi cho Đường Sở Sở…” Đường Lỗi lại mắng: “Tôi hiểu rồi, chẳng những nhập dược liệu giá rẻ còn liên kết với người ngoài lừa tiền của gia tộc, hôm nay cấu kết với người ngoài lấy một ngàn vạn. Các người được chia ít nhất chín trăm vạn phải không?”

Đường Tùng mắng: “Nói cái gì đấy?”

Đường Tùng hét lên: “Đường Lỗi, đừng có ngậm máu phun người. Có chứng cớ gì mà nói chúng tôi cấu kết với người ngoài?”

Đường Lỗi nhìn Đường Thiên Long nói: “Ông ơi, ông hãy điều tra kỹ lưỡng chuyện này. Nếu thật sự chuyện này do một nhà Sở Sở làm, cháu nghĩ nếu ông tiếp tục để Sở Sở giữ chức chủ tịch, gia tộc nhất định sẽ xảy ra chuyện.”

“Ông nội, cháu không có, cháu thật sự không có làm.” Hai mắt Đường Sở Sở mờ mịt, nước mắt lưng tròng.

Đường Thiên Long đang hút thuốc lá.

Chủ tịch ăn chặn cũng không có gì lạ.

Khi Đường Hải làm chủ tịch, cũng ăn không ít, nhưng ông ta vẫn nhắm một mắt mở một mắt.

Miễn là có thể đưa gia tộc phát triển thì âm thầm lấy một chút cũng không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, lần này Đường Sở Sở đã làm hơi quá đáng.

Ông ta hơi dừng tay lại nói: “Mọi chuyện như thế nào còn chưa điều tra rõ. Đường Hải, con đi kiểm tra vấn đề của thuốc, mau chóng cho bố một câu trả lời.”

“Vâng, thưa bố.” Đường Hải gật đầu.

Đường Thiên Long nhìn Đường Sở Sở.

“Sở Sở, mấy ngày nay ông có thể nhìn thấy thành tích của cháu. Việc cải cách tập đoàn, hợp tác với Thiên Quân và Trường Sinh, mở rộng kinh doanh đều mang lại lợi nhuận cho gia đình. Nhưng chuyện thuốc giả lần này, ông hy vọng cháu không phải là người làm ra chuyện đó, nếu để ông điều tra ra được có liên quan đến cháu, thì…”

Ông ta hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy cây gậy, chống gậy rời đi.