Long Vương Trở Lại

Chương 118: Vu oan giá họa



Đường Thiên Long tức giận bỏ đi.

Trên mặt Đường Lỗi lộ ra vẻ mặt đắc thắng.

Một nhà Đường Sở Sở không ở lại bệnh viện mà trở về nhà.

“Tức chết tôi rồi.”

Về đến nhà, Đường Tùng tức giận chửi bới: “Đây không phải là cố ý vu oan cho chị Sở Sở sao? Chuyện này nhất định do người nhà Đường Hải làm, bọn họ nhìn thấy chị Sở Sở trở thành chủ tịch, khiến bọn họ không thể lấy tiền của công ty được nữa, nên muốn kéo chị Sở Sở xuống.”

Giang Thần ngồi xuống, thản nhiên nói: “Mọi người đều có thể nhìn ra.”

Đường Sở Sở nhìn sang phía Giang Thần hỏi: “Làm sao anh biết thuốc có vấn đề?”

Giang Thần nói: “Anh là bác sĩ, chỉ cần bắt mạch là có thể biết được triệu chứng của những người này, tất cả đều là do uống cùng một loại thuốc gây ra. Vì vậy, đây không phải do người ngoài nhắm vào bệnh viện Vĩnh Nhạc, mà là do mâu thuẫn trong gia tộc, hơn nữa họ cũng không dám gây ra chuyện quá lớn, chỉ dám thay một ít thuốc kém chất lượng mà thôi, thuốc này uống vào sẽ không gây chết người, chỉ có một số cơ địa mới có thể gây dị ứng.”

“Vậy ông cụ đó xảy ra chuyện gì?”

Giang Thần giải thích: “Mặc dù uống vào không thể chết người, nhưng nó ít nhiều cũng có ảnh hưởng, vì vậy anh đã chọn trả tiền để giải quyết mọi chuyện, cũng may là bên ngoài đều nói do chúng ta quảng cáo, gia đình của người quá cố cũng đã rời đi, nếu cứ dây dưa sẽ gây bất lợi cho Vĩnh Nhạc.”

“Em thực sự không có ăn chặn. Em cũng không sử dụng thuốc kém chất lượng đã hết hạn.”

“Ừm. Anh tin em, chuyện này cứ để anh điều tra.”

“Thôi đi, anh vẫn không nên tham gia. Ông nội kêu bác kiểm tra, em tin bác có thể trả lại sự trong sạch cho em.”

Giang Thần cười lạnh: “Trả lại sự trong sạch cho em? Đường Tùng cũng có thể nhìn ra được chính là người nhà bọn họ nhắm vào em. En cho rằng Đường Hải thật sự sẽ điều tra sao? Đến lúc đó, ông ta nhất định sẽ đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu em, bắt em chịu trách nhiệm.”

“Vậy bây giờ em phải làm sao?” Đường Sở Sở cũng bắt đầu lo lắng.

“Chị à, chị là chủ tịch, chị có thể tự mình điều tra việc này, nếu chị có thể tiếp cận dược liệu thì hãy kiểm tra từng thứ một, vậy là có thể dễ dàng tìm ra được vấn đề.”

“Ừ.”

Giang Thần gật đầu.

Anh không ngờ rằng, Đường Tùng, một thứ rác rưởi vô dụng, vẫn có chút thông minh.

Đường Sở Sở suy nghĩ một chút: “Vậy ngày mai em đi kiểm tra.”

“Giang Thần, lần này phải cảm ơn con, nếu như con không ra mặt, thanh danh của nhà họ Đường đã bị hủy rồi.” Hà Diễm Mai cũng rất cảm kích đối với Giang Thần.

Bị quá nhiều người gây sự như vậy, nhà họ Đường đều cuống cả lên, đành chọn cách đóng cửa né tránh.

Đường Thiên Long quyết định gọi điện thoại, ông ta muốn sử dụng mối quan hệ của mình để giải quyết vấn đề này.

Chỉ có Giang Thần đầu óc sáng suốt nhất, chọn cách đơn giản nhất để giải quyết.

Nếu không, lần này không chỉ một ngàn vạn là có thể giải quyết được vấn đề.

Mặc dù bên ngoài đồn rằng bệnh viện Vĩnh Nhạc chỉ đang quảng cáo làm màu, nhưng cũng tốt hơn việc sử dụng thuốc kém chất lượng, thuốc quá hạn.

Giang Thần cười nhạt, anh nắm lấy tay Đường Sở Sở an ủi: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, muốn hoàn thành việc lớn nào có chuyện thuận buồm xuôi gió, thế nào cũng phải trải qua một số gian nan.”

“Ừm.” Đường Sở Sở gật đầu.

Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Đường.

Đường Thiên Long đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc.

Đường Lỗi, Đường Mộng Oánh ngồi một bên đổ thêm dầu vào lửa, đẩy hết mọi tội lỗi lên người Đường Sở Sở.

“Ông nội, rõ ràng việc này là do Đường Sở Sở làm.”

“Đầu tiên, mua dược liệu kém chất lượng với giá rẻ, lấy số tiền còn lại bỏ vào túi riêng. Sau đó kết hợp với người ngoài lừa tiền của gia tộc, vốn dĩ ông già đó không chết vì uống thuốc của chúng ta, bây giờ chúng ta mất oan uổng một ngàn vạn, một ngàn vạn này chắc chắn rơi vào túi Đường Sở Sở.”

“Đúng vậy, ông nội. Từ khi Đường Sở Sở lên điều hành, chi tiền vô cùng hoang phí, không ngừng biển thủ tiền của công ty, hiện giờ trong tài khoản công ty chắc chắn không có bao nhiêu tiền. Một khi xảy ra chuyện gì, nhà họ Đường chúng ta sẽ lâm vào khủng hoảng.”

Mỗi người một câu, nói tới nói lui cũng chỉ có một ý.

“Ông nội, cháu cho rằng Đường Sở Sở không thích hợp làm chủ tịch.”

“Cho dù có quan hệ họ hàng, nhưng nếu tùy ý làm bậy thì không phải công ty sẽ không xong rồi sao?”

Đường Thiên Long cũng hiểu những điều này.

Ông ta nhìn Đường Hải nói: “Đường Hải, chuyện dược liệu, con nên mau chóng điều tra rõ ràng, nếu thật sự là Đường Sở Sở làm, tuyệt đối không thể tha thứ.”

“Vâng.”

Đường Hải gật đầu.

Đường Lỗi biết âm mưu của bọn họ đã thành công nên nở nụ cười đắc thắng với Đường Uyển Tâm.

Đường Thiên Long đứng dậy chống gậy lên lầu nghỉ ngơi.

Lầu một, phòng khách.

Đường Hải nhìn Đường Lỗi: “Chuyện này có liên quan gì đến con sao?”

Đường Lỗi giật mình, anh ta vội vàng nói: “Bố, bố nói bậy gì vậy, chuyện này làm sao có thể liên quan đến con được.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Họa Quốc - Thức Yến
2. Trà Xanh Ướp Đường
3. Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
4. Yêu Đương Tự Nguyện
=====================================

Giọng nói của Đường Hải đầy lạnh lùng: “Đây không phải là chuyện nhỏ. Một khi xảy ra chuyện, sẽ làm cho Vĩnh Nhạc bị thiệt hại nặng nề. Đường Sở Sở không phải tên ngốc, nó sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy.”

Hôm nay người nhà của người quá cố đến gây sự, Đường Lỗi thật sự hoảng sợ.

Bởi vì những gì anh ta làm là không chê vào đâu được, chỉ muốn gây rắc rối cho Đường Sở Sở, mặc dù thuốc có vấn đề nhưng tuyệt đối sẽ không gây chết người.

“Bố, Đường Sở Sở đè đầu cưỡi cổ chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nhà họ Đường cũng sẽ do nó làm chủ.”

Đường Lỗi lật bài ngửa.

“Đúng vậy, là do con làm. Con mua chuộc Trương Nguyên, người phụ trách nhập dược liệu bí mật đổi một ít thuốc, chính là muốn hạ uy phong của Đường Sở Sở, nhưng không ngờ suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.”

“Bốp.”

Đường Hải đập lên mặt bàn.

Đường Lỗi vội vàng nói: “Bố, con làm chuyện này không phải vì bố sao. Tuy rằng hiện giờ nhà chúng ta đã có 20% cổ phần, nhưng hiện giờ Đường Sở Sở lại dùng toàn bộ lợi nhuận để mở rộng kinh doanh, cho nên chúng ta sẽ không được phân chia tiền bạc gì cả. Trong khi chúng ta có 20% cổ phần lại không được chia tiền, chỉ đuổi Đường Sở Sở đi, chúng ta mới có thể tiếp tục kiếm tiền. Để sau này nhà họ Đường cũng sẽ thuộc về bố.”

Đường Mộng Oánh cũng mở miệng nói: “Bố, bố mới là con trưởng của nhà họ Đường, dù có thế nào cũng không đến lượt Đường Sở Sở làm chủ, bố xem hôm nay đi, cũng chưa hỏi ý kiến ông nội mà Đường Sở Sở đã tự động lấy tiền đưa cho họ, trong mắt Đường Sở Sở còn có ông nội không, còn có bố không?”

Nghe vậy, Đường Hải cũng chậm rãi gật đầu.

“Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đẩy hết mọi chuyện lên người Đường Sở Sở, bố sẽ tự mình đến tìm Trương Nguyên thu xếp chuyện này cho thỏa đáng.”

Đường Hải nhanh chóng đứng dậy đi tới công ty Vĩnh Nhạc.

Công ty Vĩnh Nhạc, văn phòng phó tổng.

Một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi bước vào: “Tổng giám đốc Hải, ông tìm tôi à?”

Đường Hải nhìn Trương Nguyên, đã ngoài sáu mươi tuổi hỏi: “Ông Trương, ông đã làm việc ở Vĩnh Nhạc hơn hai mươi năm rồi phải không?”

Trương Nguyên gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy, chớp mắt một cái đã hơn hai mươi năm. Năm đó khi tôi gia nhập Vĩnh Nhạc, Vĩnh Nhạc vẫn chỉ là một xưởng nhỏ, bây giờ Vĩnh Nhạc đã là một công ty lớn.”

Đường Hải lấy ra một tấm thẻ đặt trên bàn, đẩy qua phía Trương Nguyên.

“Tổng giám đốc Hải, ông, ông làm gì vậy?”

Đường Hải nói: “Ông Trương, ông đã ngoài sáu mươi, cũng sắp phải nghỉ hưu, trong thẻ có một trăm vạn, đủ để ông an hưởng tuổi già, ngày mai chỉ cần ông một mực chắc chắn chuyện dược liệu là do Đường Sở Sở sắp xếp.”

“Điều này…”

Trương Nguyên hơi hoảng sợ.

“Ông yên tâm, không ai biết rằng ông đã hợp tác với Đường Lỗi đâu, mười vạn trước đây tôi cũng sẽ không truy cứu, sau khi xong việc, ông cầm một trăm vạn, quang minh chính đại về hưu, nếu không mọi người đều sẽ biết việc ông hợp tác với Đường Lỗi tráo đổi loại thuốc kém chất lượng, ông cũng không muốn trước khi về hưu còn phải đi gặp quan tòa đúng không, chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Đường Sở Sở, đến lúc đó tôi sẽ nói nó đe dọa sa thải ông.”

Trương Nguyên nhìn tấm thẻ ngân hàng trên bàn, trên mặt ông ta hiện lên một tia tham lam.

Ông ta đã làm việc chăm chỉ cho Vĩnh Nhạc hơn hai mươi năm, nhưng ông ta vẫn chỉ nhận được một mức lương ít ỏi, việc kiếm tiền trước khi nghỉ hưu cũng không tồi.

“Tổng giám đốc Hải, tôi đồng ý với ông.”

“Được.”

Trên mặt Đường Hải mang theo vẻ hài lòng đắc ý.