Long Vương Trở Lại

Chương 146: Buộc phải đóng cửa nhà máy



Đường Sở Sở rời khỏi Bạch Vân. "Hoàn mỹ, cực phẩm."

Khổng Ngũ vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp cực phẩm của Đường Sở Sở.

Hai chữ tham lam hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.

Nghe danh Đường Sở Sở đã lâu, nhưng chưa có dịp gặp, nay cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.

Anh ta lấy điện thoại gọi đến một số máy.

"Đến gặp tôi ngay."

Rất nhanh sau đó, một người đàn ông tóc dài, mặc áo vàng ngắn tay với dáng vẻ lưu manh đi tới, anh ta nở nụ cười tươi rói: "Anh Ngũ, có chuyện gì sao?"

Khổng Ngũ ra lệnh: "Kêu vài anh em đến tới nhà máy chế biến Vĩnh Thái gây chuyện, mà đừng làm lớn chuyện quá, miễn khiến Vĩnh Nhạc không thể hoạt động bình thường là được."

"Ba cái đồ quỷ này, chuyện nhỏ."

Trên mặt Khổng Ngũ dần hiện lên nụ cười đắc chí, anh ta lẩm bẩm: "Đường Sở Sở, tôi nói rồi, cô sẽ quay lại cầu xin tôi sớm thôi"

Đường Sở Sở trở về Vĩnh Thái.

Cô cũng rất chán nản vì tiền một đi không trở lại.

Cô đã chuẩn bị đầy đủ các loại tư liệu liên quan, cộng thêm một số bằng chứng Bạch Vân thua kiện trước đó.

Sau khi chỉnh sửa xong, cô bắt đầu liên hệ với luật sư.

"Chủ tịch..."

Đường Long vội vàng đi tới.

“Cái gì?” Đường Sở Sở cau mày nói: “Sao không có chút quy tắc gì hết vậy, còn ra thể thống gì nữa?

"Không, chủ tịch, có người tới nhà máy kiếm chuyện. Đúng, là người của Bạch Vân. Lúc trước mấy người này cũng thường tới gây sự, giờ lại tới nữa."

Nghe vậy, Đường Sở Sở hơi nhíu mày.

Khổng Ngũ nói sớm muộn gì cô cũng sẽ tới tìm anh ta. Hoá ra là vì chuyện này.

Cô thản nhiên nói: “Báo cảnh sát"

"Chủ tịch, vô ích thôi, Bạch Vân không phải dạng vừa, người của họ rải rác từ xã hội đen cho tới cảnh sát. Một trong những cổ đông lớn của Bạch Vân còn là quan chức cấp cao ở Giang Trung, vô cùng quyền lực. Lúc trước chúng ta cũng báo cảnh sát, nhưng cảnh sát tới rồi cũng chả được ích gì, cảnh sát vừa đi chúng lại tới kiếm chuyện tiếp."

"Còn luật pháp không chứ?"

Đường Sở Sở tức giận đập bàn.

Đường Long hỏi: "Chủ tịch, cô đến Bạch Vân gặp Khổng Ngũ à? Cô nói gì mà khiến anh ta đến trả thù Vĩnh Thái nữa rồi?"

Đường Sở Sở hơi ngập ngừng: "Thôi được rồi, ông đi xuống đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này."

"Được, nhưng chủ tịch phải nhanh lên. Giờ nhà máy mới trở lại hoạt động không lâu, nếu xảy ra chuyện gì nữa, công nhân sẽ chán nản, thậm chí là nghỉ việc."

"Tôi biết rồi."

Lúc này, Đường Long mới xoay người rời đi.

Sau khi ông ta đi, Đường Sở Sở cũng vò đầu bứt tai, không biết phải làm sao.

Đến cả báo cảnh sát cũng vô dụng, thì với khả năng hiện tại của cô chắc chắn càng không thể, giờ chỉ có một người có thể giải quyết.

Đó chính là cậu Giang bí ẩn.

"Phải tìm anh ta thật sao?"

Đường Sở Sở lắc đầu.

Cô không muốn đến tìm cậu Giang bí ẩn. Cũng không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.

Bởi vì cô là gái đã có chồng, cô sợ bản thân sẽ phải lòng cậu Giang bí ẩn đó.

Cô không muốn làm ra chuyện có lỗi với Giang Thần.

Cô ngồi ngơ ngẩn trong văn phòng.

Tới chiều, Đường Long lại đến văn phòng và nói rằng đám người đó lại quá khích khiến nhà máy không thể hoạt động bình thường.

Đường Sở Sở cũng đành bất lực, chỉ e phải tạm đóng cửa nhà máy cũng như cho công nhân viên tạm nghỉ.



Giang Thần đến gặp Tiểu Hắc để thảo luận với Tiểu Hắc về việc tạm giữ chức.

Tiểu Hắc không có chủ ý gì với những chuyện như này.

Giang Thần suy nghĩ, định tùy tiện tới Thời Đại Khoa rao chức, đây cũng là lời giải thích cho Đường Sở Sở.

Nhưng anh cũng không vội.

Sau khi ở chỗ Tiểu Hắc cả một buổi sáng, anh về nhà.

Ở nhà cả buổi chiều.

Đến tối, Đường Sở Sở trở về.

Trông cô rất chán nản.

Giang Thần dọn cơm xong thì nói: "Vợ, ăn cơm thôi, sắc mặt em nay cứ là lạ, sao thế, có chuyện gì à?"

"Không có gì."

Đường Sở Sở yên lặng.

Không phải cô không muốn nói, mà là có nói với Giang Thần những chuyện này cũng vô dụng, thậm chí còn chỉ thêm phiền phức cho cô.

Lúc ăn cơm, Hà Diễm Mai cũng nhận ra Đường Sở Sở có gì đó không ổn.

Bà ta hỏi: "Sở Sở, có chuyện gì mà mặt mày ủ rủ vậy?"

"Không có gì đâu mẹ."

"Còn nói không có gì, hiện hết lên mặt rồi kia kìa."

“Dạ, thì là vài chuyện của công ty.” Đường Sở Sở bất lực nói: “Dược phẩm Bạch Vân nợ Vĩnh Thái ba mươi triệu tiền hàng, bữa nay con đến Bạch Vân…”

Đường Sở Sở kể lại mọi chuyện.

"Haizzz, mẹ cũng không ngờ công ty dược phẩm Bạch Vân lại số má như vậy, anh em xã hội lẫn lính triều đình gì cũng có. Bây giờ tiền không đòi được, lại còn kéo theo cả đống phiền phức."

“À hay là tìm cậu Giang đi.” Hà Diễm Mai chợt nói: “Cậu Giang lợi hại như vậy, búng tay cái là giải quyết xong chuyện này liền.”

"Nói sau đi."

Đường Sở Sở ăn vội cho xong, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Cô rất mệt, tạm thời không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa.

Mà Giang Thần lại ghi nhớ chuyện này vào trong lòng.

Ăn xong, anh dọn dẹp bát đĩa, rồi rửa bát.

Bận bịu hơn nửa tiếng đồng hồ mới dọn xong nhà bếp, anh xách túi rác từ trong bếp đi ra.

"Mẹ, con ra ngoài đổ rác."

"Sở Sở, anh ra ngoài đổ rác"

Giang Thần nói hai câu, nhưng không ai trả lời anh.

Anh cũng quen rồi.

Anh xách túi rác ra cửa.

Lúc ra ngoài, sau khi vứt rác xong, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Hắc.

"Chuyện gì vậy anh Giang?"

Sắc mặt Giang Thần âm u, anh lạnh lùng nói: "Gọi Quỷ Kiến Sầu, bảo cho tôi mượn một ngàn người."

Tiểu Hắc đang nằm dưới đất, trong khi giường của anh ta đã bị Văn Tâm chiếm.

Anh ta lập tức lật người đứng dậy và hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Dăm ba chuyện nhỏ ấy mà, gọi một ngàn người với ba trăm máy xúc qua nhà máy công ty dược phẩm Bạch Vân san thành bình địa cho tôi. Anh lái xe đến đón tôi, chúng ta tới tổng bộ công ty dược phẩm Bạch Vân."

"Ok."

Tiểu Hắc cúp điện thoại và gọi ngay cho Quỷ Kiến Sầu.

"Đại ca quỷ, tập hợp một ngàn đàn em, ba trăm máy xúc qua nhà máy của công ty dược phẩm Bạch Vân san thành bình địa cho tôi. Đừng làm ai bị thương, xảy ra chuyện gì đã có Tiêu Dao Vương phía sau lo liệu."

Văn Tâm đang ngồi nghịch điện thoại trên giường, nghe thấy đám người Tiêu Dao Vương thì đột nhiên phấn chấn, cô ta lật người đứng dậy, trên mặt lộ vẻ hưng phấn hỏi: "Anh Tiểu Hắc, sao dạ, xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, Văn Tâm không trang điểm đậm nữa mà chỉ để mặt mộc.

Trông cô rất xinh, nước da trắng nõn và hơi mũm mỉm.

Cô ta mặc váy jean ngắn, phối với một chiếc áo màu trắng ngắn tay, trên ngực có hoạ tiết hoạt hình.

Tiểu Hắc liếc cô một cái, nói: "Cô ở phòng khám đợi đặng tôi còn yên tâm."

Nói xong, Tiểu Hắc xoay người và đi ra ngoài.

"Ê, Tiểu Hắc, đợi tôi."

Văn Tâm vội vàng đứng dậy, vừa đeo giày vừa hét.

Bước chân Tiểu Hắc đã dần xa, cô ta cầm giày, đuổi theo với đôi chân không.

Bên ngoài, trên xe.

Tiểu Hắc cau mày: "Quậy vừa thôi, tôi phải đi làm chính sự."

"Tôi, tôi không có quậy à nha. Tôi cũng muốn đi làm chính sự chứ bộ. Tôi nói anh biết, tôi giỏi lắm á, gì mà karate, rồi taekwondo, vĩnh xuân quyền, thái cực quyền, bát quái liên hoàn chưởng, rồi muay thái nữa, cái nào tôi cũng biết hết á. Dăm ba cái đánh đấm, chuyện nhỏ, đảm bảo với anh tôi là cao thủ thứ thiệt, chắc chắn sẽ không kéo chân anh."

Tiểu Hắc đau cả đầu.

Sao anh lại xui xẻo đến mức đụng phải cô nàng lắm chuyện này chứ.

Văn Tâm quyết không xuống xe, Tiêu Hắc cũng hết cách, chỉ đành nhắc nhở: "Tôi cũng nhắc cho cô biết, cái người hồi sáng tới đây cũng không phải dạng vừa, lát gặp nhớ đừng có nói bậy."

"Anh Giang ấy hả, tôi biết mà, anh ấy tốt tính với dễ thương hơn anh nhiều."

Tiểu Hắc bất lực lắc đầu, sau đó lái xe đến đón Giang Thần.

Đến khi Tiểu Hắc xuất hiện, Giang Thần đã đứng đợi ven đường được khoảng nửa tiếng.

Anh mở cửa ghế phụ, thấy Văn Tâm đang ngồi, anh cau mày.

Tiểu Hắc bất lực nói: "Anh Giang, nhỏ này cứ một mực đòi theo, tôi cũng hết cách."

"Hehe!"

Văn Tâm siết chặt nắm đấm múa may loạn xạ và nói: "Anh Giang, tôi cũng từng học võ đó nha, không làm anh mất mặt đâu."

"Ờ, ra sau ngồi đi."

Anh kéo Văn Tâm xuống xe, sau đó ngồi chễm chệ trên ghế phụ.

Còn Văn Tâm thì nhanh chóng mở cửa và ngồi vào hàng ghế sau.

"Anh Giang, sao vậy?"

Giang Thần lạnh lùng nói: "Công ty dược phẩm Bạch Vân có mắt như mù, dám kiếm chuyện với Sở Sở. Đi, đi đến công ty dược phẩm Bạch Vân. Tôi muốn xem coi Khổng Ngũ là thần thánh phương nào mà đến vợ tôi cũng dám đụng."