Long Vương Trở Lại

Chương 147: San thành bình địa



Tiểu Hắc cũng không hỏi nhiều, anh ta lái xe đến thẳng trụ sở của công ty dược phẩm Bạch Vân.

Khi họ đến, công ty dược phẩm Bạch Vân đã tan làm, cả tòa nhà tối đen như mực.

"Anh Giang, đã gần 10 giờ rồi, không còn ai đâu, hay là mai hẵng quay lại?"

"Mai gì là mai, đến nhà máy Bạch Vân."

"Ok."

Tiểu Hắc quay xe, và lái đến nhà máy Bạch Vân.

Nhà máy Bạch Vân nằm ở ngoại ô, cách đây một khoảng.

Trong khi họ đang gấp rút chạy tới nhà máy Bạch Vân, thì Quỷ Kiến Sầu cũng đã lệnh cho một ngàn đàn em tìm 300 chiếc máy xúc, và hùng hồn chạy đến nhà máy của công ty dược phẩm Bạch Vân.

Quỷ Kiến Sầu còn có một thân phận khác, đó là Phương Vĩnh Cát, cũng tức thần y của Giang Trung.

Quỷ Kiến Sầu cũng là một thân phận khác của ông ta.

Ông ta là kẻ kiểm soát mạng lưới tình báo ngầm, sao có thể không biết đến công ty dược phẩm Bạch Vân.

Công ty dược phẩm Bạch Vân có rất nhiều cổ đông, bao gồm cả một quan chức cấp cao.

Tuy nhiên, hậu thuẫn thực sự chính là thương hội Vĩnh Hằng.

Thương hội Vĩnh Hằng là một thương hội lớn trải rộng khắp toàn quốc. Trong thương hội có rất nhiều ông trùm quyền lực, thậm chí một số gia tộc lớn ở kinh đô cũng là thành viên của thương hội này.

Thương hội này không quá nổi tiếng ở Giang Trung, nhưng chắc chắn cả nước đều biết.

Nếu không phải có Giang Thần, Quỷ Kiến Sầu chắc chắn sẽ không muốn có bất kỳ xung đột nào với công ty dược phẩm Bạch Vân.

Giờ Giang Thần đã yêu cầu, ông ta nhất định sẽ đứng về phía Giang Thần.

Đây là Hắc Long Nam Hoang.

Chỉ một thương hội, thế lực dù lớn tới đâu thì đã sao?

Đắc tội với người chính thức đứng trong Kim Tự Tháp quyền lực sẽ chỉ có một số phận.

Đó là hủy diệt.

Tuy nhiên, anh đã không đích thân ra mặt vì thân phận của anh rất đặc biệt.

Chẳng bao lâu, ba trăm máy xúc và một ngàn người đã xuất hiện trước nhà máy công ty dược phẩm Bạch Vân.

Đây là một nhà máy với quy mô cực lớn, so với nó nhà máy Vĩnh Thái chẳng đáng là gì.

Nhà máy này có hơn mười ngàn công nhân viên.

Hiện nhà máy đang tăng ca.

Nhân viên bảo vệ ở cửa nhìn thấy ba trăm xe xúc và một ngàn người xuất hiện, thì run cầm cập vì hoảng sợ.

"A lô, a lô, có biến, có biến, bảo vệ lập tức hỗ trợ..."

Toàn bộ nhân viên bảo vệ tại nhà máy lập tức nhận được thông báo.

Lực lượng bảo vệ của nhà máy nhanh chóng tập hợp về phía cổng.

Nhưng sau khi chứng kiến ba trăm máy xúc và hàng nghìn người, hơn ba trăm nhân viên bảo vệ đều khiếp sợ, không ai dám bước khỏi cửa nhà máy.

Mà máy xúc sau khi xuất hiện cũng không hành động hấp tấp.

Người phụ trách nhà máy nhanh chóng gọi điện thông báo tình hình.

Khổng Ngũ đang hú hí với một model trẻ tại hộp đêm nào đó.

Chuông điện thoại vang lên.

Thấy đó là cuộc gọi của giám đốc nhà máy, anh ta bắt máy và mắng: "Tiểu Tứ, cậu muốn chết hả, đêm hôm khuya khoắt, gọi làm gì?"

"Anh… Anh Ngũ, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Bên ngoài khu vực nhà máy xuất hiện ba trăm máy xúc với hơn một ngàn người, cục diện vô cùng đáng sợ. Xem ra là muốn san bằng khu nhà máy Bạch Vân chúng ta thành bình địa."

"Tất cả người bên trong nghe đây, lập tức giải tán, nếu ngoan cố không nghe dẫn đến liên lụy người vô tội, thì đừng trách bọn tôi…"

Điện thoại truyền đến tiếng loa phóng thanh.

Khổng Ngũ nghe vậy, lập tức mắng: "Muốn làm ông trời chứ gì, bữa nay tao cũng muốn xem thử coi là kẻ nào dám tới nhà máy của tao gây sự."

Anh ta cúp máy, gọi ngay cho ông trùm: "Đoạn Vương Gia, nhà máy gặp chuyện. Lập tức gọi ba ngàn người đến hỗ trợ"

Sau khi gọi điện cho Đoạn Vương Gia, anh ta lại gọi thêm cuộc nữa: "Cục trưởng Trương, xảy ra chuyện rồi. Lập tức cử một ngàn cảnh sát đặc nhiệm đến nhà máy Bạch Vân."

Sau hai cuộc điện thoại liên tiếp, anh ta mặc quần áo và rời khỏi hộp đêm.

Lái xe như bay, vươt mọi đèn đỏ rồi lao về phía khu vực nhà máy.

Khi Giang Thần và Tiểu Hắc đến, đã rất muộn. Tuy nhiên bọn họ không ra mặt, mà ở trong xe theo dõi tình hình.

Ba trăm máy xúc và hàng ngàn người đã khiến nhiều người bàng hoàng.

Giám đốc nhà máy cũng sợ sẽ xảy ra chuyện, nên lập tức giải tán tất cả các công nhân đang tăng ca.

Rất nhanh sau đó, tất cả những người trong nhà máy đều đã giải tán.

"Xúc cho tôi..."

Người đàn ông đội mũ và mặc quần áo đen đứng trên chiếc máy xúc đầu tiên ra lệnh.

Ra lệnh một câu, ba trăm máy xúc đồng thời khởi động.

Ba trăm động cơ lập tức khởi động.

"Grừm grừm grừm"

m thanh đinh tai nhức óc.

Giống như động đất sắp tới, chấn động cả mặt đất.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô lao nhanh tới, một người đàn ông trung niên mập mạp xuống xe, đứng ngăn trước máy xúc và mắng: "Ai dám?"

Đây là Đoạn Bình, người được biết đến với cái tên Đoạn Vương Gia, một trong những đại ca ngầm thứ thiệt tại Giang Trung.

Theo sau sự xuất hiện của Đoạn Vương Gia là sự xuất hiện của ba ngàn người mặc đồ đen cầm gậy sắt, ba ngàn người này vây lấy ba trăm máy xúc và một ngàn người.

Thấy Đoạn Vương Gia kéo người tới, Tiểu Hắc hỏi: "Anh Giang, tính sao giờ?"

Giang Thần hơi suy nghĩ rồi nói: "Không vội, chờ Khổng Ngũ đến đã. Dám dòm ngó vợ tôi, lại còn gây sự ở nhà máy vợ tôi, thật không biết sống chết."

Tại cổng chính nhà máy.

Đoạn Bình nhìn người mặc đồ đen trên chiếc máy xúc đầu tiên, lạnh lùng nói: "Trần Lão Nhị, mày có ý gì? Chẳng lẽ mày không biết Bạch Vân này có cổ phần của Đoạn Bình tao? Gần đây tao và Quỷ Kiến Sầu không có thù, trước kia cũng không có oán, mày muốn gì?"

Ông ta nhận ra người đàn ông mặc đồ đen này.

Đây là Trần Lão Nhị, thuộc hạ thân tín của Quỷ Kiến Sầu.

Trần Lão Nhị xuống máy xúc và nói: "Đoạn Vương Gia, đây là lệnh của đại ca, tôi chỉ đang làm theo lệnh. Tốt nhất là ông hãy tránh đường. Yên lặng để tôi san chỗ này thành bình địa thì chuyện này coi như xong, bằng không ông tự gánh chịu hậu quả."

“Sao, uy hiếp tao?” Đoạn Bình chế nhạo: “Tao năm nay mấy chục nồi bán chưng rồi mà chưa thấy ai dám uy hiếp tao.”

"Uy hiếp ông đấy thì sao, xông lên cho tao, san thành bình địa."

“Ai dám.” Đoạn Bình hét lên.

"Ai dám động?"

Mấy ngàn người xung quanh đột nhiên vung vũ khí, tiến lên vài bước, hùng hổ lên tiếng.

Ba chữ ai dám động vang lên chói tai.

Đúng lúc này, Khổng Ngũ đến.

Anh ta đến trước mặt Đoạn Bình, gọi: "Đoạn Vương Gia."

Phía xa xa, tại trong xe.

Tiểu Hắc chỉ vào Khổng Ngũ, người vừa xuất hiện và hỏi "Anh Giang, Khổng Ngũ đó hả?"

"Chắc vậy, đi, xuống xe."

Giang Thần mở cửa, xuống xe trước.

Tiểu Hắc quay đầu lại, liếc Văn Tâm đang rục rịch ở hàng ghế sau và mắng: "Ở yên trong xe cho tôi, đừng có lộn xộn."

"Xí, ai thèm xuống xe."

Tiểu Hắc cũng ra khỏi xe.

Vô số người đối đầu nhau tại cổng chính nhà máy.

Đúng lúc này, Giang Thần và Tiểu Hắc đi tới.

"Đoạn Bình..."

Một giọng nói truyền đến.

Nghe giọng nói đó, Đoạn Bình quay đầu nhìn.

Nhìn thấy Giang Thần, hai chân ông ta lập tức mềm nhũn, cơ thể ngã xuống đất trong vô thức.

Giang Thần đi tới, anh không để ý đến Đoạn Bình mà nhìn về phía Khổng Ngũ rồi lạnh lùng nói: "Là mày kiếm chuyện với vợ tao?"

“Oắt con, mày là thằng nào?” Khổng Ngũ sầm mặt.

Anh ta không biết Giang Thần.

Giang Thần nói rõ từng chữ từng chữ một: "Giang Thần, vợ của tao là Đường Sở Sở."

"Ha ha..."

Khổng Ngũ bật cười: "Tao còn tưởng là ai, hóa ra là con rể nhà họ Đường. Mày nói chuẩn đấy, tao kiếm chuyện với Đường Sở Sở đó..."

"Bốp!"

Đoạn Bình đứng dậy, vung tay tát vào đầu Khổng Ngũ.

Cái tát tương đối mạnh.

Khổng Ngũ bị đánh mà hoang mang lo sợ, nhất thời không phản ứng kip.

Đoạn Bình tung chân, đạp Khổng Ngũ xuống đất, sau đó lại vừa đấm vừa đá.