Long Vương Trở Lại

Chương 189: Chẳng là cái thá gì hết



Đường Sở Sở sắp xếp người thuê kho hàng, chuyển thiết bị.

Còn cô tự mình đến dược phẩm Trường Sinh.

Thời gian này, quan hệ của cô và Lâm Y rất tốt, lần nào đến dược phẩm Trường Sinh cô cũng đều không hẹn trước mà trực tiếp đi tìm Lâm Y luôn.

Hôm nay vừa đến tòa nhà Công ty dược phẩm Trường Sinh, thì đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại.

“Đứng lại, làm cái gì đấy?”

Đường Sở Sở nói: "Tôi đến tìm Lâm Y."

“Tìm tổng giám đốc Lâm, cô có hẹn trước không?”

“Tôi, tôi là Đường Sở Sở…”

“Tôi biết cô là Đường Sở Sở, nhưng mà không có hẹn trước thì về đi cho.”

Mấy bảo vệ đều ngăn Đường Sở Sở lại.

Đường Sở Sở mặt mày bất đắc dĩ.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Y.

Văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất dược phẩm Trường Sinh.

Lâm Y đang bắt chéo hai chân gặp người nhà họ Lâm đến từ Kinh Đô.

“Em à, giờ Giang Thần đã không còn là Hắc Long nữa rồi, anh ta không còn giá trị gì với gia tộc nữa không cần tiếp tục nịnh nọt anh ta nữa.”

Đối diện với Lâm Y là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đang ngồi. Harry Potter fanfic

Anh ta là Lâm Minh, anh cả của Lâm Y.

Lông mày Lâm Y cau chặt lại, đáp: “Anh cả, lời đồn nói thực lực Hắc Long khó ai bì nổi, y thuật lại càng có một không hai trên đời, cho dù anh ta không còn là Hắc Long nữa nhưng anh ta cũng đã mua đứt thành phố mới thời đại khoa, đã vậy còn là chủ tịch của tập đoàn Giang Long, những thứ này cộng lại, dù có qua lại với anh ta cũng có lợi cho gia tộc đúng chứ?”

“Em thì hiểu cái quái gì?”

Lâm Minh liếc nhìn Lâm Y, nói: “Em không ở Kinh Đô đã lâu, không biết được tình thế ở Kinh Đô, chính quyền bây giờ phân ra làm mấy phái, mấy phái này đều không vừa mắt Hắc Long, bởi vì anh ra quá không coi ai ra gì, giờ anh ta ngã ngựa tồi bọn họ đều cười trên nỗi đau của người khác, bước cùng anh ta chính là làm địch với mấy bè phái chính quyền đó.”

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Lâm Y vang lên.

Cô ta liếc nhìn thì trên ID người gọi hiện Đường Sở Sở.

“Là người đã cứu Hắc Long mười năm trước, Đường Sở Sở, cô ấy cũng là vợ của Hắc Long, hơn nữa, em cũng rất phân vân, tại sao Giang Thần lại dùng một gương mặt khác xuất hiện trước mắt mọi người.”

Gặp hay không là chuyện của em, anh đến để truyền lời cho em thôi, hơn nữa bây giờ mấy gia tộc ở Kinh Đông đã hợp lại với nhau định xây dựng lên một thành phố mới ở ngoại ô Giang Trung.”

Nói xong, Lâm Minh đứng dậy rời đi.

Lâm Y cũng nhận điện thoại.

“Là Sở Sở đấy à, sao thế, có chuyện gì vậy?”

Đường Sở Sở gọi lúc lâu cuối cùng cũng gọi được rồi.

“Lâm Y, tôi đang ở ngoài công ty dược phẩm Trường Sinh, tôi có chuyện cần gặp cô, bảo vệ không cho tôi gặp cô.”

Lâm Y ngẫm một lát lại nói: “Cô đợi chút, tôi lập tức phái người xuống đón cô.”

Lâm Y cúp máy.

Đường Sở Sở nhẫn nại đợi ở ngoài công ty dược phẩm Trường Sinh.

Chẳng mấy thư ký của Lâm Y đã xuất hiện, đích thân dẫn Đường Sở Sở đi vào.

Tuy Lâm Y phái người xuống đón.

Nhưng, trước kia Đường Sở Sở đến, người của dược phẩm Trường Sinh đều không ngăn cô lại, giờ bắt đầu cản rồi.

Cô cũng biết, chắc chắn là ngọn núi cô dựa sụp rồi nên dược phẩm Trường Sinh bắt đầu tách xa cô ra.

Rất nhanh cô đã đến văn phòng làm việc của Lâm Y, gặp được Lâm Y.

Lâm Y ngồi trên ghế văn phòng, phân loại tài liệu, không thèm ngẩng đầu lên: “Tôi bận lắm, có chuyện gì thì nói đi, không có thì về cho.”

Thái độ của Lâm Y khác hoàn toàn so với trước đây.

Đường Sở Sở đi tới, nói: “Tổng, tổng giám đống Lâm, là thế này, trước đây tôi đã ký rất nhiều đơn hàng với quý công ty, nhưng hiện tại công ty tôi gặp một số vấn đề không thể sản xuất và gia công bình thường được, lần này tôi đến đây để hủy hợp đồng.”

“Hả?”

Lúc này Lâm Y mới đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Sở Sở, nói: “Về việc chấm dứt hợp đồng, thì cô nên đến bộ phận pháp lý của Trường Sinh.”

Trên mặt Đường Sở Sở toát lên sự xấu hổ, khẽ cắn môi, cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.

“Ok.”

Cô quay người rời đi.

Cô đã đến bộ phận pháp lý để tìm cách chấm dứt hợp đồng.

Nhưng mà, giám đốc không có ở đó, cô chỉ đành rời đi.

Tiếp đó cô lại đến Thiên Quân.

Tình hình cũng hệt như dược phẩm Trường Sinh.

Diệp Hùng của Thiên Quân không hề chào đón cô, thái độ so ra còn ác liệt hơn cả Lâm Y, gì mà chấm dứt hợp đồng, chỉ có chiếu theo đúng hợp đồng, cần bồi thường bao nhiêu thì trả bấy nhiêu mà thôi.

Đường Sở Sở chạy đến Trường Sinh và Thiên Quân đến gặp phải quả đóng cửa ngăn khách.

Trước giờ sự nghiệp của cô luôn thuận buồm xuôi gió.

Mà giờ lại gặp vấn đề nan giải.

Lúc này cô mới nhận ra mình kém cỏi đến nhường nào.

Mất đi chỗ dựa lớn là Hắc Long thì cô chẳng là cái thá gì hết.

Cô mang theo mỏi mệt, về tới nhà.

Giang Thần đã về từ lâu.

Thấy Đường Sở Sở mặt ủ mày chau, rầu rĩ không vui, thì đi qua nắn vai cô: “Vợ à, em vất vả rồi.”

“Chồng này, có phải em vô dụng lắm không?”

“Không phải vậy đâu, vợ anh là người giỏi giang nhất trên đời.”

Đường Sở Sở uất ức khóc ra.

“Vợ, em sao thế, đừng khóc, có chuyện gì thì nói với anh, anh giải quyết giúp em.”

“Trước giờ luôn có Hắc Long luôn ở sau giúp đỡ em, người trong thiên hạ đều biết là ai giúp em, em lại không hề hay biết, giờ Hắc Long rời khỏi cương vị rồi, không còn trong một trong năm đại soái nữa, những nhân vật lớn không nể mặt Hắc Long nữa, em gặp phải khó khăn lớn nhất đời mình rồi…”

Đường Sở Sở một năm một mười nói ra chuyện mình gặp phải hôm nay.

Từ thương hội Tứ Hải ló ra đến khi cô đến Trường Sinh, Thiên Quân.

Nói rồi, cô bổ nhào vào lòng Giang Thần, khóc ra tiếng.

Giang Thần ôm bả vai cô an ủi: “Không sao, hết thảy đều đã qua rồi, đời người đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, đều phải trải qua vô vàn lần thăng trầm.”

“Chồng này, giờ em phải làm sao? Không có Hắc Long chống lưng giúp em, em chẳng là cái thá gì hết, mất đi chỗ dựa là Hắc Long em chẳng là gì cả.”

“Vợ, giờ chỉ có một cơ hội.”

“Hở.”

Đường Sở Sở rời khỏi lồng ngực Giang Thần, nước mắt lưng tròng nhìn anh, hỏi: “Cơ hội gì?”

Giang Thần đáp: “Thì là vào sự kiện y học năm năm tổ chức một lần này, em áp đảo tất cả mọi người trong hội nghị y khoa, làm rạng danh Thế Kỷ là có thể đợi thời trở lại, hơn nữa trong thẻ của em cũng có hai tỉ, có số tiền kia, đủ để quật khởi lần nữa.”

“Nhưng mà…”

Đường Sở Sở không có chút lòng tin nào, đáp: “Đây là sự kiện lớn của Giang Trung, mà Giang Trung lại là thủ đô của dược liệu, bác sĩ Đông y nhiều vô số kể, bác sĩ Đông y giỏi trong đó cũng không ít, em đến cơ bản cũng không nắm được thì sao mà thua keo này bày keo khác, hơn nữa giờ cách hội nghị y khoa chỉ còn có tám ngày.”

“Anh tin tưởng em, em chắc chắn sẽ làm được.”

Giang Thần cổ vũ Đường Sở Sở, nói: “Kế tiếp em không cần phải làm gì hết, cứ yên tâm ở nhà học thuộc lòng, nắm vững những kiến thức cơ bản nhất, sau cùng anh sẽ dành ra ba ngày để dạy cho em một số phương pháp làm người đời kinh sợ, đảm bảo em có thể đánh bại tất cả mọi người trong hội nghị y khoa.”

“Nhưng mà, em đã ký hợp đồng với Thiên Quân và dược phẩm Trường Sinh, công ty còn một đống việc chả đâu vào đâu chờ em xử lý.”

“Giao cho anh.”

“Anh á?”

Đường Sở Sở nhìn Giang Thần.

Chợt thở dài nói: “Giờ bọn họ đến Hắc Long còn chẳng nể mặt, còn cố ý làm khó dễ em, anh sao mà được, aizz, để mai em lại đến dược phẩm Trường Sinh vậy, từng việc một, nếu như có thể chấm dứt hợp đồng thì bồi thường bao nhiêu cũng được.”

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ trưa đi, chiều dậy tiếp tục xem y thuật anh đưa.”

Giang Thần kéo Đường Sở Sở đi về phía phòng ngủ.

Đường Sở Sở quả thật có hơi lao lực quá độ.

Cô cảm thấy thực sự rất mệt mỏi.

Cô nằm xuống.

Giang Thần luôn ngồi bên chăm cô.

Mãi đến lúc Đường Sở Sở ngủ rồi thì anh mới đứng dậy rời khỏi phòng, sau đó ra ngoài.

“Thiên Quân, Trường Sinh, tôi không còn là Hắc Long một trong ngũ đại soái nữa thì gây rắc rối cho vợ tôi à?”

Sắc mặt Giang Thần trầm xuống.

Lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Hắc.

“Qua nhà Sở Sở đón tôi, chúng ta đến dược phẩm Trường Sinh và tập đoàn Thiên Quân một chuyến.”