Long Vương Trở Lại

Chương 190: Đánh vào tập đoàn Trường Sinh



Sau khi Giang Thần gọi điện thoại cho Tiểu Hắc, anh liền ngồi xổm ở bên đường ngoài tiểu khu và chờ đợi.

Chờ khoảng nửa giờ, Tiểu Hắc mới lái xe xuất hiện, hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với Giang Thần đang ở bên đường, cất tiếng gọi: “Anh Giang, lên xe đi.”

Giang Thần bước tới, ngồi vào ghế lại phụ phụ, phát hiện Văn Tâm đang ngồi ở hàng ghế sau.

Anh cũng không nói gì nhiều.

Tiểu Hắc hỏi: “Anh Giang, tôi đã thấy tin tức rồi. Bốn gia tộc lớn đang tìm đến cái chết hay sao vậy? Dám làm phiền công ty của chị dâu, hay là tôi gọi điện thoại đến Nam Hoang gọi vài anh em sang đây nhé?”

“Quên đi, không cần đâu.” Giang Thần hơi xua tay.

Tiểu Hắc nói: “Anh Giang, mặc dù anh đã từ chức, nhưng anh em ở Nam Hoang đều vẫn công nhận anh. Chỉ cần anh nói một lời, không biết có bao nhiêu người sẽ đến nhờ cậy anh đấy, hơn nữa tình hình hiện tại rất bất ổn. Chúng ta đơn thân độc mã, không đủ sức lực thì làm sao đánh nhau với người khác được?”

Tiểu Hắc bắt đầu phân tích lợi và hại.

Trong chuyện này, anh ta là người ngoài cuộc.

Anh ta nhìn thấy rất rõ ràng.

“Mặc dù thành phố mới Thời Đại Khoa đã được thu mua lại, tập đoàn Thời Đại Khoa đã được thành lập, nhưng trong tài khoản của công ty lại không có bao nhiêu tiền. Tiếp theo nếu muốn phát triển Thời Đại Khoa, chúng ta cần phải đốt tiền. Trong thẻ của tôi vẫn còn hơn mười tỷ nhân dân tệ. Nó hoàn toàn không đủ.”

“Các thế lực lớn đều có thế lực ngầm. Nếu chúng ta không bồi dưỡng một ít người của mình thì làm sao mà được?”

“Anh Giang, anh ra lệnh đi, tôi sẽ bí mật trở về Nam Hoang, kiếm thêm một hai trăm tỷ cũng không thành vấn đề, sau đó sẽ bí mật điều một vài anh em sang đây.”

Giang Thần liếc nhìn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc phân tích cũng khá hay.

Những chuyện tiếp theo anh phải đối mặt là những thương hội thực sự.

Thương hội Tứ Hải, Thương Minh Năm Tỉnh, Thương hội Vĩnh Hằng và một số gia tộc lớn ở Kinh Đô gì gì đó, bất kể là cái nào, cũng đều có đủ tài sản và thế lực ngầm của riêng mình.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, bây giờ thực sự phải tiếp tục đốt tiền vào Thời Đại Khoa thôi, cậu quay về tìm cách kiếm một ít tiền đi. Mặc dù tôi không còn là Hắc Long nữa, nhưng cậu vẫn là một tướng quan, kiếm chút tiền cũng không phải là việc gì khó, đồng thời ngấm điều khoảng vài trăm người tới đây, cần những người có năng lực có thể một chọi trăm đấy, nhưng cũng đừng để người ngoài chú ý tới.”

“Vâng.”

Tiểu Hắc gật đầu.

Từ chiến trường chuyển đến thương trường, đây cũng là một thử thách cực kỳ lớn. Nhưng nó lại khiến máu huyết của người ta dâng trào.

Chẳng bao lâu, họ đã đến bên ngoài Tòa cao ốc Trường Sinh.

Tiểu Hắc quay người lại và dặn dò: “Cô nhóc, cô cứ ngồi yên trong xe đừng đi lung tung.”

“Ừm.”

Ôn Tâm gật đầu một cái mạnh.

Giang Thần và Tiểu Hắc cùng nhau xuống xe.

Hai người châm thuốc, đi về phía Tòa cao ốc Trường Sinh.

“Dừng lại, làm gì đấy?”

Còn chưa đến gần, một vài bảo vệ đã đến và dùng dùi cui điện chỉ vào Giang Thần và Tiểu Hắc.

Giang Thần cười nhẹ, “Đi nói với Lâm Y rằng có Giang Thần đến thăm.”

“Giang Thần, Hắc Long Giang Thần hay người chồng vô dụng Giang Thần của Đường Sở Sở?”

Cái tên Giang Thần đã trở nên nổi tiếng khắp Giang Trung rồi.

Bởi vì Hắc Long tên là Giang Thần.

Con rể của nhà Đường cũng là Giang Thần.

Một nhân viên bảo vệ cười nói: “Còn phải hỏi nữa à, vừa nhìn đã biết là tên vô dụng Giang Thần rồi.”

“Giang Thần vô dụng, còn muốn gặp chủ tịch sao? Cho dù có là Giang Thần twufg là Hắc Long tới cũng phải ngoan ngoãn hẹn trước.”

Các nhân viên bảo vệ không hề nể mặt Giang Thần một chút xíu nào.

Đừng nói là anh.

Cho dù có là một Giang Thần khác đến thì đã sao?

Vẻ mặt Giang Thần lãnh đạm nói: “Đúng không đấy? Tốt hơn hết là anh nên gọi điện thoại hỏi Lâm Y, nếu không xảy ra hậu quả gì, hai người sẽ gánh vác không nổi đâu.”

“Ây da, đe dọa tôi à?”

“Hôm nay ông đây không cho anh vào, anh có thể làm gì tôi?”

Những nhân viên bảo vệ nhìn Giang Thần và Tiểu Hắc như thể họ đang nhìn những kẻ ngốc, khuôn mặt hiện lên vẻ đùa cọt.

Sắc mặt Giang Thần sa sầm lại, cổ họng nhúc nhích: “Đánh!”

Ngay khi anh vừa nói ra từ này, Tiểu Hắc đã lập tức ra tay.

Các nhân viên bảo vệ ngay lập tức bị vật ngã, nằm trên mặt đất, phát ra tiếng ra la đau đớn.

“Có, có người gây sự, đề nghị hỗ trợ...”

Nhân viên bảo vệ dưới đất lập tức lấy bộ đàm ra và kêu chị viện tới.

“A…”

Ngay khi vừa nói ra lời cầu cứu, anh ta đã bị giẫm mạnh vào ngực.

Giang Thần và Tiểu Hắc giẫm lên những nhân viên bảo vệ trên mặt đất và bước vào tòa cao ốc Trường Sinh.

Vừa lúc này, hàng chục nhân viên bảo vệ khác ập đến.

Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, hàng chục nhân viên bảo vệ đều đã ngã xuống đất.

Tầng trên cùng.

Phòng làm việc của Lâm Y.

Một cô thư ký quyến rũ và gợi cảm vội vã chạy đến, vẻ mặt hoảng loạn: “tổng, tổng giám đốc Lâm, có chuyện chẳng lành rồi, có người tên là Giang Thần từ bên ngoài đánh vào đây, đã đánh bị thương hơn một trăm nhân viên bảo vệ.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Lâm Y hơi thay đổi, cô ta đột ngột đứng lên.

“Ầm…”

Cửa văn phòng bị đạp mở tung.

Giang Thần và Tiểu Hắc bước vào.

Nhìn thấy hai người bọn họ, vẻ mặt Lâm Y đông cứng lại.

Giang Thần bước vào, ngồi xuống sô pha, lấy một điếu thuốc ra, Tiểu Hắc lập tức châm lửa cho anh.

Sắc mặt Giang Thần u ám: “Lâm Y, gan của cô lớn lắm đấy, dám gây chuyện với vợ của tôi à?”

Lâm Y sợ đến mức trên trán đã xuất hiện mồ hôi.

Nhớ tới việc Giang Thần đã không còn là Hắc Long nữa, sựu căng thẳng trong lòng mới tiêu tan đi kha khá.

Cô ta khoanh tay trước ngực, trịch thượng nhìn Giang Thần, lạnh lùng nói: “Giang Thần, anh muốn làm gì? Đây là tập đoàn Trường Sinh, đến tập đoàn Trường Sinh làm loạn, anh muốn ngồi tù sao?”

Giang Thần đứng bật dậy ngay.

Trên người anh phát ra một luồng khí thế đáng sợ.

Khí thế này đã áp chế Lâm Y, cơ thể cô ta hơi lui về phía sau.

“Anh, anh đã không còn là Hắc Long nữa. Anh không có đặc quyền ra lệnh cho tôi bất cứ điều gì nữa. Bây giờ đi ra ngoài ngay lập tức cho tôi. Tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

“Hà, báo cảnh sát à?”

Giang Thần bật cười.

“Cho dù tôi không còn là Hắc Long, nhưng cô cho rằng cảnh sát dám bắt tôi sao, cô có biết bên cạnh tôi là ai không, anh ấy chính là tướng quân của Nam Hoang, trên vai có một ngôi sao đấy.”

Nghe vậy, Lâm Y khẽ lui về phía sau mấy bước.

Cô ta nhìn chằm chằm Giang Thần, lạnh lùng nói: “Anh muốn thế nào?”

Giang Thần nói: “Ngày mai vợ của tôi sẽ tới Dược Phẩm Trường Sinh để chấm dứt hợp đồng trong hòa bình, cô đừng làm khó dễ, bằng không...”

Anh giơ tay lên, trong tay xuất hiện một cây kim màu bạc.

Phụt!

Cây kim màu bạc trong tay bay ra.

Lâm Y chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng xé gió.

Giang Thần đã xoay người rời đi rồi.

Lúc anh quay người đi, một sợi tóc từ chân tóc bên tai Lâm Y rơi xuống.

Cô ta sợ hãi đến mức tái mặt.

Mãi cho đến khi Giang Thần rời đi, cô ta mới phản ứng lại, nhìn thấy phần tóc của mình bị rơi trên mặt đất không khỏi hít sâu một hơi khi.

“Được, thực lực thật kinh khủng, lời đồn là thật, Hắc Long có sức mạnh vô song, một kim bạc thôi đã có thể lấy mạng của người ta.”

Lồng ngực của Lâm Y nhấp nhô lên xuống.

Thực lực của Hắc Long quá mạnh, quá đáng sợ.

Nếu Giang Thần muốn giết cô ta thì bây giờ cô ta đã chết rồi.

Sau khi Giang Thần rời đi, một người đàn ông bước vào.

Lâm Y phản ứng lại, kêu to: “Anh, anh cả.”

Người này chính là Lâm Minh.

Lâm Minh đi tới, liếc mắt nhìn xuống đất một cái, nhìn thấy trên mặt đất có mấy sợi tóc đen dài.

Anh ta ngồi xổm xuống, nhặt lên, cầm trong tay, cẩn thận nhìn nó, sắc mặt của anh ta dần trở nên nghiêm trọng.

“Lực cổ tay thật đáng sợ, ra tay nhanh, chính xác, độc ác, một cây kim bạc nhỏ bé mà lại còn đáng sợ hơn cả súng.”

“Anh cả, em phải làm sao bây giờ?” Lâm Y lau những giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán.

Lâm Minh nói: “Cứ làm theo lời anh ta nói, tuy rằng hiện tại anh ta không còn là Hắc Long nữa, nhưng thực lực vẫn rất đáng sợ. Những người khác cũng không thể đắc tội anh ta, chúng ta cũng không thể chọc giận tên nhóc này được nữa. Tiếp theo em ở Giang Trung, phải kiên nhẫn, không được làm gì, không được hành động hấp tấp, cũng không được tùy tiện tham gia vào bất kỳ thương hội nào, nếu em có chuyện gì không quyết định được thì phải báo cáo ngay cho gia tộc biết.”

“Vâng.”

Lâm Y gật đầu.