Lost In London

Chương 4: Sân Vận Động Emirates



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mỳ.

Beta: Hạ Cẩm Vân.

Cảm giác rung động lại không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của April. Vấn đề chênh lệch thời gian đang dần ùa đến, khi đạt đến giới hạn cô liền ngủ thiếp đi, cả đêm không mơ thấy gì. Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là 9 giờ, lịch trình của hôm nay không nhiều. Trước tiên cô phải đi tàu điện ngầm đến khu phức hợp Soho(1) để ăn Brunch(2).

Vì là cuối tuần nên lượng khách còn đông hơn ngày thường, cô chọn cho mình một cửa tiệm vắng khách, ngước mắt lên xem menu được thiết kế theo phong cách truyền thống của Anh, chưa đến nửa tiếng đã đến lượt April gọi món.

Cô gọi một phần trứng tráng, món ăn được bày lên đĩa lớn với hai chiếc trứng tráng đầy sốt mayonnaise bọc phía bên trong là thịt cua và thịt tôm tươi ngon, kết hợp cùng một lát bơ cắt mỏng khiến hương vị của món ăn càng thêm đậm đà và béo ngậy. April còn gọi thêm một ly nước cam nấu với gừng, vị cay của gừng sẽ kìm hãm độ ngọt của cam và độ béo của món trứng.

Cô cố gắng giải quyết cho xong các món ăn trên đĩa, nhờ phục vụ lấy đơn thanh toán rồi sảng khoái đánh vào dấu boa 20% tiền tip. Sau đó vui vẻ nói cảm ơn ông chủ rồi ra khỏi cửa tiệm.

Cạnh bên là giao lộ Piccadilly(3), từ đây April có thể đi thẳng đến sân vận động Emirates(4) – sân nhà của Arsenal, cô đến đây để xem trận đấu Premier League giữa Arsenal và Manchester United diễn ra vào lúc 3 giờ chiều nay.

Tàu điện ngầm ở London khá cổ kính và phức tạp, mạng lưới tàu điện ngầm có thể chạm đến mọi ngóc ngách của thành phố này, nhưng ngoài ra cũng không thiếu những cạm bẫy nhỏ. Ví dụ như, nếu như cô muốn đến sân vận động Emirates thì cô phải xuống ở ga Holloway Road(5), nhưng tàu điện ngầm sẽ đóng cửa ga đó vào ngày diễn ra trận đấu, vì thế nên cô phải đi thêm một trạm nữa mới được xuống tàu và sau đó phải mất thêm vài phút ở ga Arsenal(6) thì mới đến được nơi.

Tuy đây là lần đầu tiên April đến đây nhưng cô vẫn không hề sợ hãi gì, ở xứ sở bóng đá cũng không có nghĩa là phải thật sự yêu thích nó. Bước vào trong toa tàu điện ngầm, càng đến gần sân vận động thì càng có nhiều cổ động viên. Hầu như tất cả bọn họ đều là fan của Arsenal, tự hào mặc lên mình những chiếc áo thun đỏ tay áo trắng, cả toa được nhuộm thành một biển đỏ, ai nấy đều bàn luận rôm rả về sự kiện ngày hôm nay, phân tích về trạng thái của cả hai đội. Khi đến nơi, tất cả đều túa ra ngoài, dù chỉ mới là lần đầu tiên nhưng cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

April đi theo mọi người thay vì phải dò theo ứng dụng bản đồ. Những người không có vé tụ tập lại thành một nhóm nhỏ đứng trước quầy nước; có rất nhiều thức uống tiếp ứng miễn phí dọc đường vào cổng. Cô nhấp một ngụm nước thể thao màu xanh, sau đó vội vứt đi vì nó quá khó uống, vả lại cũng không thể đem vào trong.

Sân vận động Emirates có sức chứa hơn 60,000 người. Nơi đây còn được biết đến là sân vận động lớn thứ tư của Vương Quốc Anh. ai đó bắt đầu hô lớn khẩu hiệu, lâu lâu lại có người hưởng ứng: Come on you gunners! Bầu không khí cuồng nhiệt đến mức khiến cả người April cũng sục sôi theo, cô còn cẩn thận giấu chiếc khăn quàng cổ có in hình logo của đội tuyển Manchester United sau lớp áo. Không sai, cô đang đứng ở sân nhà Arsenal với tư cách là một cổ động viên của Manchester United để xem trận đấu, song tâm trạng của cô lại không hề cảm thấy tệ chút nào.

Thông thường mà nói, hầu hết vé của một trận đấu Premier League thường sẽ được cung cấp cho các hội viên của đội chủ nhà, khi còn dư vé mới bán cho hội viên của đội khác. Một đặc quyền của các hội viên là có thể mua vài vé ở khán đài ít cổ động viên của đội nhà để bán cho cổ động viên đội khác.

April khá là may mắn khi có thể mua vé của một trận đấu lớn như vậy. Chỗ ngồi trên sân vận động có hạn, mua vé theo mùa thì cũng phải nhờ vào may mắn, đối với những trận bóng của đội tuyển lớn như Manchester United chỉ có vài chục nghìn người mới có thể mua được vé theo mùa mỗi năm. April là một fan trung thành của Manchester United, mỗi năm cô đều mua vé hội viên, cứ mỗi 40 bảng, cô lại nhận được một phần quà dành riêng cho hội viên qua bưu điện, vậy cũng không tính là quá tệ. Cô mua vé từ năm ngoái dự định sẽ đến Anh xem trận đấu, không ngờ lại may mắn nhận được vé vào cổng. Cô vẫn luôn ngồi trực chờ trước laptop vào thời điểm vé được mở bán, dù rằng cô đã biết giá vé bán qua các trang web thứ ba sẽ cao hơn gấp ba lần giá vé thật.

Lúc April tiến vào khán đài cũng đã gần 2:30 chiều, nhân viên bảo vệ bảo mọi người xếp thành một hàng thật trật tự để bước qua cửa kiểm tra, không một ai được đem theo túi xách hoặc nước vào trong, cô đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, khoác lên mình một lớp áo khoác màu trắng có nhiều túi, bên trong có điện thoại, ví tiền và cả thẻ phòng. Nhân viên bảo vệ là một anh chàng người Anh đẹp trai, anh ta dùng chất giọng đặc sệt của người Anh bảo April xoay một vòng rồi hỏi liệu rằng cô có đem theo bất cứ vật gì có thể gây thương tích trong người không, sau đó anh ta mỉm cười chúc cô có những giây phút vui vẻ khi xem trận đấu hôm nay, kế đến lại dùng ánh mắt ra hiệu cô có thể tiến vào trong khán đài. 

Vì nụ cười đó của anh chàng đẹp trai khi nãy mà cả khuôn mặt April như nóng bừng, cô ngượng ngùng ngồi xuống, ánh mắt nhìn vòng quanh sân vận động đã sớm chật ních người, tấm kính được nâng đỡ bởi những ống sắt trắng mang theo một phong cách vừa đơn giản và hiện đại bao phủ lấy khán đài. Cả ngày hôm nay lộng gió và đầy nắng khác hẳn với hôm qua. 

Khu vực dành cho cổ động viên sân khách thì tầm nhìn luôn rất kém, điều này để tránh cho xảy ra xung đột giữa các cổ động viên sân nhà và sân khách, sân vận động Emirates cũng không ngoại lệ. Chỗ April ngồi là một khu vực khá vắng vẻ ở phía Đông Nam trên tầng ba. Từ đây có thể nhìn thấy băng rôn màu trắng được phun sơn hình quả đại bác ở khán đài đối diện, nó trùng với tên tiếng anh của Arsenal (công nghiệp quân sự), đây cũng là nguồn gốc của biệt danh gunners (pháo thủ) của bọn họ. 

Tất cả mọi người phía sau đều treo cờ, ai nấy cũng vịn lấy lan can hét lớn: Come on mates. Các cổ động viên của Arsenal ở phía xa dường như cũng không phản đối, thật bất ngờ khi mọi người đều hòa thuận với nhau. Lúc này April mới dám lấy chiếc khăn quàng cổ từ trong áo khoác ra nhưng cô vẫn ngồi im tại chỗ, không dám đứng dậy.

Hiện tại các cầu thủ của hai đội đã mặc đồng phục, thực hiện một số bước khởi động và tập luyện đơn giản cho cả hai bên. Thành thật mà nói, từ chỗ April ngồi ngay cả số áo cũng rất khó để nhìn ra nhưng điều này lại cũng không làm ảnh hưởng đến việc đoán mò xem ai là ai của cô.

Một tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.

Pháo thủ Arsenal bận áo đấu cổ điển màu đỏ và trắng, trong khi con quỷ đỏ Manchester United mặc áo đấu màu đen thứ hai dành cho sân khách, cả bầu không khí lúc này mười phân vẹn mười. Hai bên đều tấn công vô cùng dồn dập, sau khi bóng được phát đi, Arsenal dẫn bóng, Manchester United thì kè theo tìm cơ hội tranh bóng, hai bên không ngừng tấn công dồn dập khiến cho các cầu thủ phòng ngự lúng túng. Bên đội khách luôn cố gắng tìm ra khoảng trống trong hàng phòng thủ của Arsenal để tung ra cú sút đầy nguy hiểm nhưng đáng tiếc thay, bóng lại đập vào trúng cột dọc của khung thành.

Trong suốt nửa trận đầu, hai bên tấn công liên tục, thủ môn của hai bên liên tục bị áp đảo nhưng vẫn chưa ghi được bàn thắng nào.

Thời gian nghỉ giữa hiệp cũng rất ngắn, các cổ động viên đã vào hậu trường để mua đồ uống và đồ ăn, riêng April vẫn đứng chờ đến khi tiếng còi vang lên lần nữa mới đi vào. Trước kia khi đi xem Manchester United đấu cùng với Giang Thư, cô thường hay nhờ anh mua giúp mình lon coca, còn bây giờ tuy rằng cũng có hơi khát nước nhưng khi nhìn thấy hàng dài cũng đang đứng chờ mua nước cô lại không muốn mua nữa.

Tháng 11 ở Anh dù trời trong thoáng đãng, không mưa không gió nhưng trời vẫn rất lạnh. Sân vận động mở nên vì thế tay chân cũng sẽ không thoát khỏi giá lạnh, mà quầy bán đồ uống lại không phục vụ các loại thức uống nóng, vì thế mọi người đều phải mua bia để làm ấm cơ thể. April đứng vào trong khu vực có mái che cho đến khi thấy cả người dần ấm áp trở lại mới trở về chỗ ngồi. Cô lấy một chiếc mũ len và khăn quàng có hình logo của Manchester United ra từ trong túi áo khoác, sau khi che chắn kĩ rồi cô mới an tâm quay lại khán đài.

Rất nhanh sau đó hiệp 2 bắt đầu, hai bên vẫn những trận tấn công kịch liệt đó, qua sự kiểm tra đối phương ở hiệp 1, Arsenal dường như nhận ra hàng phòng thủ bên cánh phải của Manchester United rất yếu vì thế nên họ quyết định tấn công bên hông. Thấy thế hậu vệ của Manchester United truy cản khá kịp thời nhưng vị trí không được khen ngợi cho lắm, bóng đổi đường về phía hậu vệ, bật ngược ra, cầu thủ của Arsenal đang đứng trong vòng cấm vội chớp lấy cơ hội và tung mạnh cú sút vào trái bóng. Thủ môn De Gea(7) đã không thể cản phá được cú sút này.

Bóng, ghi bàn. 

Quỷ đỏ đã không thể cứu vãn được sự hồi hộp cho đến phút cuối cùng, vào phút 79 của trận đấu, Arsenal 1:0 Manchester United.

April căng thẳng đến mức nín thở, hai mắt mở to, miệng vô thức nhếch lên, tay cầm chặt lấy khăn quàng khẽ thở dài. Trong khi các cổ động viên của đội nhà đang reo hò, cổ vũ vì hạnh phúc thì các cổ động viên của đội khách lại trái ngược hoàn toàn. 

Manchester United tuy chỉ kém một điểm nhưng đã dần trở nên mất bình tĩnh, tuy tung ra hàng loạt đòn tấn công nhưng vẫn không thể vào được vùng cấm của Arsenal, nhiều lần để lọt bóng vào lưới đối phương cũng như suýt nữa bị Arsenal bám đuôi theo. Arsenal dần làm chủ được nhịp độ trận đấu, Manchester United nhiều lần cố gắng xâm nhập vào vòng cấm nhưng đều bị hàng phòng thủ chắc như thùng sắt đẩy lùi.

Trận đấu còn chừng vài phút mà đa số fan của Manchester United ở khu April đứng đã bỏ về gần hết. Hầu như những người rời đi đều theo dõi Manchester United qua rất nhiều trận đấu rồi, việc tất cả bọn họ bỏ dở đã cho thấy rất rõ điều đó, thậm chí là cả mùa giải này. 

Tuy nhiên April vẫn ngồi lại xem 6 phút bù giờ của trận đấu rồi mới hòa cùng đám đông quay trở về khách sạn.

Mặc dù hôm nay đội bóng thi đấu không được tốt cũng như không mang chiến thắng về, nhưng thắng hay thất bại là do chiến thuật, gần đây cả đội cũng khá sa sút. Lần đầu tiên April đến sân vận động, cũng là lần đầu tiên xem đá banh, ngoài ra còn trải nghiệm được cảm giác ngồi trên khán đài xem trực tiếp. Thôi có qua cũng phải có lại để bù đắp lại cho bữa tối thịnh soạn tối qua đã bỏ lỡ. 

Lên đến tàu điện ngầm, cô lấy điện thoại ra, trong wechat chỉ hiện lên vài cái thông báo. Chủ yếu là Christina thấy cô nhắn là cô đã một mình đi xem trận đấu ngày hôm nay, nên cô ấy không ngừng hét lên rằng cô thật tuyệt.

Tin còn lại là của Giang Thư, nội dung được gửi đến là tấm hình.

Chú thích:
  1. SOHO: Soho là một khu vực nằm tại Thành phố Westminster, West End, Luân Đôn. Đây từng là khu phố nổi tiếng dành cho giới thượng lưu, và giờ hiện là một trong những khu phố hiếm hoi của thành phố còn bảo tồn được những căn nhà từ thế kỷ XIX. Khu vực này được phát triển khi vua Henry VIII biến nó từ nông trại thành công viên hoàng gia vào năm 1536. Sau đó, từ cuối thế kỷ XVII, nó tách thành một khu riêng biệt sau khi nhiều công trình được xây dựng rồi trở thành biểu tượng của khu vực này, bao gồm Nhà thờ St Patrick và Nhà thờ Warwick. Giới quý tộc rời khỏi đây vào thế kỷ XIX khi Soho là trung tâm của nạn dịch tả năm 1854 hoành hành. Trong suốt thế kỷ XX, Soho được nhắc tới là trung tâm của ngành công nghiệp tình dục, là hình ảnh tiêu biểu cho lối sống trụy lạc và là nơi thành lập nên nhiều hãng phim lớn nhỏ. Trong thập niên 1980, toàn bộ khu vực được quy hoạch lại và trở thành trung tâm thời trang, cùng nhiều nhà hàng và văn phòng truyền thông, tuy nhiên vẫn còn một số địa điểm duy trì hoạt động công nghiệp tình dục. Phố Old Compton nằm trong khu Soho chính là nơi tập trung lớn nhất của cộng đồng người đồng tính của Luân Đôn. Soho còn được biết tới là nơi tập trung nhiều nhà hát nhất của thành phố, như nhà hát Windmill Theatre hay Raymond Revuebar sở hữu bởi Paul Raymond, các tụ điểm âm nhạc như 2i’s Coffee Bar hay Marquee Club. Đây cũng là nơi đặt phòng thu Trident Studios và xung quanh phố Denmark cũng là nơi tập trung của rất nhiều hãng đĩa và nhà phân phối âm nhạc của thế kỷ XX. Hầu hết các hãng sản xuất phim tự do lớn của nước Anh đều đặt trụ sở tại Soho, đặc biệt cần phải nhắc tới Twentieth Century Fox và Ủy ban xếp loại điện ảnh Vương quốc Anh (BBFC). Đây cũng là nơi có nhiều nhà hàng nổi tiếng và là địa điểm ưa thích của giới showbiz từ thế kỷ XIX. Soho cũng nằm kế bên khu Chinatown của thành phố với đoạn giáp qua phố Gerrard. (Theo wikipedia)
  2. Brunch: Bắt nguồn từ các nước phương Tây, brunch là bữa ăn không có giờ cố định mà tùy thuộc vào giờ thức dậy của mỗi người; thường được phục vụ vào khoảng 10h sáng – 1h trưa và đầy đủ dinh dưỡng để thực khách nạp năng lượng. Và quan trọng nhất brunch phải là bữa ăn khiến toàn bộ thực khách cảm nhận đầy đủ tính thức tỉnh sau một giấc ngủ dài và thi vị trong việc thưởng thức từng giọt café thơm hay nhâm nhi một mẩu bánh mì Pháp cùng hàng chục món ngon hấp dẫn đúng chất kèm nước trái cây giàu vitamin. Vậy Câu trả lời câu trả lời khá đơn giản, Brunch là sự kết hợp giữa breakfast và lunch đấy (lấy phần “br” và “unch” từ hai chữ rồi ghép với nhau). Hay nói cách khác đó là bữa ăn giữa bữa sáng và bữa trưa và khi quá muộn để ăn sáng nhưng quá sớm để ăn trưa, thì người ta gọi khoảng thời gian này là brunch. Từ này xuất phát ở nước Anh, nơi nổi tiếng với gần… 7 bữa ăn trong ngày và brunch là một trong số đó. Brunch có nguồn gốc ở Anh từ cuối thế kỷ 19 và trở nên phổ biến tại Mỹ vào những năm 1930. Mặt khác, một nhà báo Mỹ từng cho rằng khái niệm brunch xuất hiện với mục đích để người ta không phải dậy sớm vào ngày Chủ nhật: “Bằng việc loại bỏ thói quen dậy sớm vào Chủ nhật, brunch sẽ khiến cho cuộc đời của những kẻ ham chơi vào tối thứ Bảy dễ dàng hơn” – William Grimes viết trong tờ New York Times năm 1998. Về căn bản, brunch là một bữa ăn kết hợp giữa bữa sáng và bữa trưa nên thông thường nó sẽ có tổng hoà của cả hai loại món ăn. Tuy nhiên, do khái niệm brunch có nguồn gốc từ Anh và Mỹ nên các món ăn cũng là những món phổ biến của hai nước này. Một số cái tên kinh điển trong một bữa brunch có thể là các loại bánh ngọt như pancake, waffle, bánh crepe, croissant… và Các món trứng cũng được ưa chuộng là trứng luộc, trứng chần, trứng benedict…  Ngoài ra còn có đồ ăn kèm như ăn bánh mì sandwich cùng một số loại thịt nguội và uống kèm cà phê, nước trái cây hoặc trà và đôi khi có kèm cả cocktail. (Theo https://marketingdulich.net/brunch-la-gi-bua-an-brunch-gom-nhung-gi/
  3. Giao lộ Piccadilly: Piccadilly Circus là một giao lộ chính kết hợp không gian mở công cộng thuộc West End ở thành phố Westminster. Được xây dựng vào năm 1819 để kết nối các con đường chính bao gồm Phố Regent với đường Piccadilly. Giao lộ Piccadilly nổi tiếng với các tấm bảng quảng cáo neon khổng lồ, vị thế giao thông nằm gần các khu vực mua sắm và giải trí lớn khiến giao lộ Piccadilly trở thành một những địa điểm thu hút khách du lịch nhộn nhịp nhất ở thủ đô Luân Đôn. (Theo wikipedia)
  4. Sân vận động Emirates: 
  1. Sân ga Holloway Road: Nhà ga được xây dựng bởi Great Northern, Piccadilly và Brompton Railway và được xây dựng với hai trục thang máy, nhưng chỉ có một chiếc được sử dụng cho thang máy. Trục thứ hai là địa điểm của một cầu thang cuốn xoắn ốc thử nghiệm được chế tạo bởi nhà phát minh thang cuốn người Mỹ, Jesse W. Reno. Thử nghiệm không thành công và không bao giờ được công chúng sử dụng. Vào những năm 1990, phần còn lại của thiết bị thang cuốn được khai quật từ chân trục thang máy và được cất giữ tại London Transport Museum Depot ở Acton. Từ các bệ, có thể nhìn thấy lối ra thứ hai không còn sử dụng và dẫn đến mặt sau của trục nâng đã qua sử dụng. Nhà ga tiếp giáp với vị trí của ga đường sắt Holloway và Caledonian Road trước đây. Nhà ga gần với Sân vận động Emirates mới, ngôi nhà mới của Câu lạc bộ bóng đá Arsenal. Là một phần của quy hoạch cho phép 5 triệu bảng Anh là do được chi để mở rộng nhà ga hiện tại để đối phó với lượng hành khách tăng lên vào những ngày thi đấu. Tuy nhiên, các nghiên cứu sau đó cho thấy rằng để đảm bảo nhà ga có thể đáp ứng được số lượng, các thang máy sẽ phải được thay thế bằng thang cuốn có giá 60 triệu bảng Anh. Do đó, các kế hoạch tái phát triển đã bị hoãn lại và hiện tại vào thời điểm trùng khớp, nhà ga chỉ có lối ra và trước trận đấu các chuyến tàu hướng đông không ghé qua.( Wikipedia  site:vi2.wiki)
  2. Ga Arsenal: Arsenal là một ga tàu điện ngầm ở London, nằm ở Highbury, London.  Nơi đây nằm trên tuyến Piccadilly, giữa các ga Holloway Road và Finsbury Park, trong Travelcard Zone 2. Ban đầu được gọi là đường Gillespie, sau này được đổi tên mới vào năm 1932 theo tên của Câu lạc bộ bóng đá Arsenal, đội vào thời điểm đó chơi tại Sân vận động Highbury gần đó.  Đây là nhà ga tàu điện ngầm duy nhất được đặt theo tên một câu lạc bộ bóng đá. Mặc dù Sân vận động Highbury đã đóng cửa vào năm 2006, nhà ga vẫn giữ nguyên tên của nơi đây và vẫn được sử dụng bởi các khán giả tham dự các trận đấu tại Sân vận động Emirates gần đó của Arsenal. (Theo wikipedia) 
  3. Thủ môn De Gea: David de Gea Quintana phát âm tiếng Tây Ban Nha: [daˈβið ðe ˈxea kinˈtana], (sinh ngày 7 tháng 11 năm 1990) là một cầu thủ bóng đá người Tây Ban Nha hiện đang thi đấu cho câu lạc bộ Manchester United ở vị trí thủ môn và là thành viên của đội tuyển bóng đá quốc gia Tây Ban Nha. Anh là một trong những thủ môn xuất sắc nhất thế giới ở thời điểm hiện tại. De Gea là thủ môn xuất sắc nhất năm 2018 theo bình chọn của FIFPRO.