Lost In London

Chương 5: Whittard of Chelsea



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong hình là ảnh chụp màn hình từ một video quay trực tiếp ở Premier League trên Sky Sport(1), lúc này máy quay đang quay về phía khu vực của các cổ động viên ngồi. April phóng to tấm hình hết cỡ để tìm, chỉ thấy mình đang ngồi lặng lẽ ở giữa, còn những cổ động viên còn lại người thì đứng, người thì ngồi, kẻ thì ôm đầu. Cô ngồi đó với chiếc áo khoác trắng nổi bật, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra dưới chiếc mũ và khăn quàng, đây là lúc Arsenal vừa ghi bàn, tay cô khẽ níu lấy chiếc khăn quàng cổ, miệng hơi động, ngây ngốc dõi theo trận đấu.

Trái tim cô loạn nhịp, April vừa ngượng ngùng vừa bối rối, suy nghĩ một hồi không biết nên trả lời anh thế nào nên cô quyết tâm không nghĩ nữa.

Điểm đến của cô chính là quán trà chiều Whittard of Chelsea(2) ở Covent Garden(3), Whittard of Chelsea là một trong những thương hiệu trà nổi tiếng ở Anh, giá cả ở Tea Bar còn phải chăng hơn so với trà Anh tận 50 bảng(4). Mặc dù gọi là trà chiều nhưng quán vẫn mở cửa đến tận 8 giờ tối, trước khi đến cô đã đặt trước chỗ ngồi vào lúc 6 giờ.

Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, đèn đường hai bên đã  được thắp sáng, trước cổng vào của Covent Garden quấn đầy những dây đèn theo kiểu xe ngựa, đính thêm vài nhánh hoa tầm gửi, tỏa ra thứ ánh sáng đẹp như mơ. London vào những ngày cuối tháng 11 đã mang bên mình chút hơi thở của giáng sinh. 

Tầng trệt của Covent Garden là cửa hàng chuyên bán trà đặc sản Whittard of Chelsea, men theo một góc khuất cô có thể thấy dọc theo bức tường gạch của những cửa tiệm xinh xắn là một cửa hàng nhỏ màu xanh đậm.

Tuy chỉ mới 6 giờ, April đã vào đến tiệm, hàng trăm loại trà được trưng bày ngay ngắn bên trái bức tường. Trong tủ lạnh có những chiếc bánh ngọt nhỏ tinh xảo. Khi bước sang bên phải, tầm nhìn chợt trở nên thoáng đãng hơn, ước chừng khoảng mười cái bàn nhỏ, không nhiều người cho lắm, đa số mọi người đều đến đây theo nhóm từ ba đến năm người, chỉ có mỗi April đến đây lẻ loi một mình.

Cũng giống như mọi người, April gọi một phần trà chiều ba tầng truyền thống kiểu Anh, bánh mì sandwich, bánh nướng và cả bánh ngọt béo ngậy. Cô nhờ nhân viên gợi ý cho mình, cô ấy cho cô ngửi thử hai loại trà. April chọn cho mình một loại trà tên là Honolulu Hula (Hawaiian Hula), thành phần gồm có lá trà xanh kèm theo vài lát dứa khô, loại này mang theo mùi hương của trái cây nhưng lại không ngấy. Ngoài ra nhân viên còn đưa cho April một chiếc đồng hồ cát rồi bảo cô đợi cho đến khi nào cát chảy hết rồi hẵng uống trà. 

Mặc dù Whittard of Chelsea là một thương hiệu trà truyền thống của Anh, nhưng thiết kế của các bộ trà và trang trí cửa hàng lại rất đơn giản và hiện đại, thậm chí kiểu dáng lại còn rất đẹp.

Đây không phải là lần đầu tiên April đến đây nhưng cô vẫn thích cái ấm trà nhỏ này. Cô lấy điện thoại ra chụp xong vài tấm, sau đó mở wechat ra, quyết định sẽ dùng cái ấm trà nhỏ xinh này để khẳng định với anh Giang có ‘đôi mắt nóng như đuốc lửa’.

Ba phút nhanh chóng trôi qua, trà chiều ba tầng theo phong cách truyền thống mà April đặt cũng đã lên tới. Cô luôn cảm thấy những chiếc bánh ngọt này khi được để lên giá sẽ trở nên ngon hơn. Hồi trước, khi cô nói với Giang Thư điều này, anh đã phũ phàng phủ nhận, nhưng mà động tác chụp hình cho cô vẫn không ngừng, đây là một loại công việc đa đoan.

Tin nhắn trả lời của Giang Thư cũng được gửi đến rất nhanh: “Sau khi tốt nghiệp em không hề kiểm tra lại email của mình đúng không?”

“Không phải tốt nghiệp xong thì email của trường bị vô hiệu hóa à?” April lạ lẫm hỏi.

“Nó sẽ chuyển thành email của cựu sinh viên mà.”

Sau khi April trở về nước, cô đã xóa ứng dụng liên kết với mail của trường, đương nhiên là cô không kiểm tra email rồi.

Mặc dù không rõ vì sao Giang Thư đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, vừa hay cô đang rảnh, April tìm cách đăng ký lại vào mail dành cho cựu sinh viên, các bước làm cũng không quá rườm rà. Nhà trường sẽ chuyển các email của cựu sinh viên sang mail ban đầu của trường. 

Kéo một hồi cũng chẳng thấy gì mới, đa số đều là thư thông báo, April kiên nhẫn xóa từng cái một cho đến khi nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Shu Jiang, email này được gửi đến từ địa chỉ mail của trường đại học Cambridge. April không thể nào tin vào mắt mình, thời điểm email này được gửi đi cũng là ngày cô rời khỏi nước Anh, hôm đó là ngày thứ hai.

Dường như cô cũng đoán trước được điều gì đó, cô hít thật sâu rồi mở email có tựa đề là To My Love (Gửi người yêu dấu).

April,

Lúc anh viết bức thư này chắc hẳn em đã đến sân bay để trở về nước. Anh hy vọng những dòng chữ này sẽ không quá muộn màng. Cũng mong rằng lời xin lỗi từ tận đáy lòng này sẽ đến bên em.

Mười năm nay theo học tại Anh, anh đã quá quen với việc tự mình đưa ra quyết định. Anh quá hy vọng vào việc sẽ đặt em ở đâu trong tương lai, từ bỏ vị trí giảng dạy trong Cambridge mà không nói trước với em một tiếng. Đó là điều tồi tệ nhất mà anh đã làm. Anh không hiểu sự lo lắng và sợ hãi của em, mà đã vội vàng áp đặt cả tương lai của mình lên em khiến em lo lắng và chịu những áp lực mà đáng lý ra em không nên có.

Em nói đúng, anh đã già, tuổi tác cũng lớn, suy nghĩ trong đầu cũng nhiều. Em cũng biết đó, lúc nào anh cũng phải đối mặt với đống lý thuyết, cuộc sống chẳng có gì đặc biệt. Đột nhiên một ngày nọ có một cô bé đáng yêu, vui tính, hoạt bát lại còn rất xinh đẹp xuất hiện khiến cuộc sống anh trở nên thú vị hơn bao giờ hết.

Sao em nỡ để cho anh quay về với cuộc sống cứ lặp đi lặp lại vô cùng nhàm chán kia, việc học nghe vào thì rạng rỡ đấy nhưng phía sau đó cũng có vô vàn khó khăn, anh vô tình dâng cả cuộc đời của mình cho học hành nghiên cứu, việc dạy học làm giáo sư đối với anh thì lại có hạn. Nghiên cứu của anh luôn tập trung vào mật mã học. Anh còn định tham gia vào các công việc như làm an ninh mạng, anh đã thử nhưng vẫn gặp vài khó khăn. Anh xin lỗi vì mãi không thể giải thích với em. 

Anh đã dành thời gian để suy nghĩ về thái độ của mình, và đúng là cho đến giờ anh vẫn chưa mang đến cho em cảm giác an toàn, cũng như không thể nào nói cho em nghe về kế hoạch tương lai mà anh đã chuẩn bị cho đôi mình. Ngược lại, khi em nói về chuyện em đi xin việc, em không cần hỏi mà lại nói thẳng ra lời đề nghị, là anh đã tạo cho em quá nhiều áp lực, nhưng lại quên nói cho em biết, anh luôn tự hào về em.

Cô gái nhỏ của anh sẽ bắt đầu đi làm và có cuộc sống riêng của mình. Cho anh thêm một chút thời gian nữa, được không em?

Anh chỉ muốn cho em hiểu, anh yêu và cũng tôn trọng em rất nhiều. Điều quan trọng nhất là, tương lai của anh nhất định sẽ có em trong đó.

Huống chi, April. Chỉ cần một năm có mười hai tháng, và trong đó có em thì anh sẽ không bao giờ ngừng nhớ về em đâu.

Em hãy làm những điều mà em muốn, anh sẽ luôn ở đây chờ em.

Chữ ký cuối thư này là biệt danh mà April vẫn thường dùng để gọi Giang Thư, Giang Giang.

April đang khóc nức nở, khi đọc đến những dòng cuối thư cô lại bật cười thành tiếng.

Giang Thư nói đúng, cô sợ anh sẽ hối hận khi bỏ dở sự nghiệp tại Anh theo cô về nước. Du học thật sự là một môi trường chân không, chi phí sinh hoạt luôn được gia đinh chu cấp đầy đủ, cuộc sống vô cùng dễ dàng, áp lực học hành cũng không quá nặng, rảnh rỗi cũng có thể đi du lịch đó đây.

Có thể trong nháy mắt, cô sắp phải đối mặt với cuộc sống hiện thực. Sau khi tốt nghiệp ở Anh, cô không có visa làm việc, công ty luôn muốn phải phỏng vấn trực tiếp. Ở đất nước này tìm một công việc không hề đơn giản.

Đúng lúc đó, cô vô tình nghe bạn bè của anh nói rằng Giang Thư sẽ từ bỏ vị trí giảng dạy mà người khác hằng ao ước để trở về nước cùng cô. Việc tìm kiếm việc làm của cô liên tục gặp khó khăn, ngoài ra cô còn cảm thấy anh quá độc đoán về tương lai của mình. Khi ấy cô giận đến mức, cãi nhau với anh một trận, nào là bảo anh già, suy nghĩ nhiều, tất cả đều là những lời cô nói. Sáng hôm sau cô nhanh chóng đổi vé, tức giận rời đi.

Hóa ra anh đã biết và hiểu sự lo lắng của cô, cũng như hiểu được lý do vì sao cô lại lùi bước. Anh vẫn luôn ngồi đó nhận hết mọi trách nhiệm, bình tĩnh lắng nghe những lời chỉ trích. Là cô, chính cô là người kém cỏi và nhát gan, tự biến mình thành lính đào ngũ.

Dù không thể quên nhưng khi trở về chốn cũ, cô cũng không dám tìm anh chỉ vì sợ nhìn thấy ánh mắt trách móc hay thất vọng đó. Anh có rất nhiều cách để níu giữ cô, mà anh lại chọn cách ngu ngốc nhất là cho cô thời gian, chờ đến một ngày cô sẽ hiểu ra và quay trở lại bên anh.

April đang miên man suy nghĩ bỗng nhiên trước mặt cô hiện lên một bóng đen to lớn. Vào khoảnh khắc cô muốn quay lại, người nọ đã dùng đôi bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt u buồn của cô.

April sợ hết hồn, ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô siết lấy đôi bàn tay kia thật chặt, khuôn mặt chậm rãi nhìn sang. Trong nháy mắt cô đã ngạc nhiên đến mở to mắt, không ngờ trước mặt mình là người đàn ông nghiêm nghị vẫn luôn không để lộ ra bất kì biểu cảm gì, giờ đây anh đang nhìn cô mỉm cười thật nhẹ nhàng.

Mũi cô đỏ bừng vì khóc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, April bị dọa sợ đến mức quên cả thở. Anh cúi đầu, chạm môi mình lên đôi môi cô, buộc April phải mở miệng đáp lại, chiếc lưỡi vội vàng luồn vào ngay khi cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Cô có thể nếm được vị của nước mắt chính mình, nó vừa mặn lại vừa nóng, xen kẽ chút vội vàng, cô thuận theo anh nhắm cả hai mắt lại, đắm chìm trong nụ hôn sâu lắng ấy. 

Mãi cho đến khi mở mắt ra, cô mớt chợt phát hiện ra những khách hàng đang ngồi xung quanh đang nhìn mình với vẻ mặt thiện chí. Đặc biệt là cô nàng nhân viên ban nãy đang đứng mỉm cười nhìn cả hai người họ, khiến cô xấu hổ cúi đầu.

Giang Thư ngồi xuống trước mặt April giải thích: “Anh đã nói với nhân viên cửa tiệm là anh muốn cho bạn gái mình bất ngờ nên cô ấy mới để anh vào.”

Cô vừa mới khóc lớn rồi lại gần như chìm đắm trong nụ hôn sâu ban nãy vì thế nên khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng, cô hơi cau mày hỏi: “Sao anh biết em ở đây mà tới?”

“Tối hôm qua khi anh trở về thì biết tin em đến London. Anh biết em nhất định sẽ đi xem trận đấu của Manchester United, anh còn đang định tối nay sẽ đến tìm em nhưng không ngờ lại đi đến đây.” Vừa nói anh vừa chỉ vào bình trà nhỏ trước mặt April, cô thích nhất là đến tiệm trà chiều, làm sao anh lại có thể không nhớ chứ.

“Vốn đang định tìm cô bạn gái tuyệt tình của mình để nói chuyện một chút, nhưng không ngờ cô ấy lại là một con sâu lười, đến cả mail còn không chịu kiểm tra. Nên anh phải dùng bức thư đó để giữ chân em lại, sẵn tiện cho anh chút thời gian để chạy đến bên em.”

April muốn nói lại nhưng không tìm được lý do gì để nói cả nên chỉ có thể nhìn anh giả vờ tức giận. Giang Thư theo thói quen, dùng tay xoa đầu an ủi cô, gọi nhân viên cửa tiệm lại và đặt thêm một phần giống April.

April nghe thế thì chỉ khẽ hừ lạnh: “Sao anh không gọi English Breaksfast Tea No.1 mà anh hay uống đi.”

Whittard of Chelsea có hàng trăm loại trà với nhiều chủng loại và xuất xứ khác nhau, mỗi dòng như thế đều sẽ mang bên mình một số thứ tự nhất định, như loại Honolulu Hula mà April chọn hôm nay có số thứ tự là 165. Mỗi lần April đến đây, cô sẽ chọn cho mình một loại trà khác nhau, còn Giang Thư thì chỉ luôn trung thành với English Breakfast Tea, đó là một loại trà đen cổ điển, đến số thứ tự của nó cũng là số 1.

“Anh muốn hiểu em rõ hơn, vì vậy hãy tin tưởng anh một chút thôi, có được không em?” Giang Thư hiểu rất rõ về sự ảnh hướng của mình với April, anh biết mình phải dùng cách nào để thuyết phục cô. Anh hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen láy nhìn April thật nghiêm túc khiến cô không nói thành lời.

April khẽ gật đầu, hoang mang ôm lấy tách trà vờ như không quan tâm nhưng thật ra trong lòng đã sớm thất thủ, chỉ nhẹ nhàng đáp được.

Vào lúc thanh toán, nhân viên đưa cho April một chiếc túi được đóng gói thật đẹp mắt, một lần nữa nở nụ cười hiền hậu rồi thì thầm nói với cô, lại là một bất ngờ khác của bạn trai dành cho cô (It’s another surprise your boyfriend prepared for you), trọng âm lại dừng lại ở từ another khiến cho April không khỏi đỏ mặt.

Nhận thấy ánh mắt khích lệ của Giang Thư, cô mở túi đồ ra xem, bên trong là bộ trà theo chủ đề Alice in Wonderland được sản xuất bởi Whittard of Chelsea, ấm trà có hình Nữ hoàng đỏ, tách trà hình thỏ cầm đồng hồ, cốc sữa hình Alice và cả chén đựng đường, bên cạnh còn có cả một hộp trà, đó chính là loại trà mà hôm nay April chọn uống, Honolulu Hula. Trong lòng cô dâng lên cảm giác ngọt ngào, April nhanh chóng ôm chặt lấy cánh tay của Giang Thư, khẽ nói với anh một câu cảm ơn.

Giang Thư cầm túi xách và ngồi tàu điện ngầm với cô, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay người con gái trước mặt, khẽ nhích lại gần cô hơn khi người trên tàu bắt đầu đông thì anh ôm cô vào lòng để tránh va chạm với người khác.

April tựa lên ngực anh, ngẩng đầu lên rồi khẽ cử động, không chút nghĩ ngợi hỏi: “Em vẫn còn là bạn gái anh à?”

Giang Thư khẽ cười, April có thể cảm nhận được ngực anh đang phập phồng, giọng nói từ phía trên đầu cô truyền tới, dù anh trả lời nhanh nhưng vẫn mang chút buồn rầu.

“Em vẫn luôn là bạn gái anh.”

Sau khi đưa April về đến trước cửa phòng khách sạn, Giang Thư vẫn không có ý định rời đi, cửa cô vẫn để mở, tuy phòng cô đặt là phòng đơn nhưng bên trong lại có hai chiếc giường, nếu anh muốn ngủ lại thì cũng không thành vấn đề.

Ánh mắt April hơi mất tự nhiên lảng tránh nhưng cô vẫn không muốn đuổi anh đi.

Giang Thư nhìn thấy ánh mắt không mấy tự nhiên của cô thì nói: “Hôm nay muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm một tí, anh sẽ không ở lại đâu.”

Dường như bị anh nhìn thấu tâm sự trong lòng, April đặt tay lên ngực anh có ý muốn đẩy anh ra ngoài.

“À, một câu nữa thôi, ngày mai em có kế hoạch gì không? Đến Cambridge cùng anh đi.”

Chú thích:
  1. Sky Sport: Sky Sports là tên của một nhóm các kênh truyền hình thể thao được vận hành bởi vệ tinh chính của công ty truyền hình trả tiền ở Anh Quốc và Ai-len, British Sky Broadcasting. Sky Sports là nhãn hiệu truyền hình thể thao thống trị ở Vương quốc Anh và Ai-len. Nó đã đóng một vai trò lớn trong việc phát triển thương mại của thể thao nước Anh kể từ năm 1991, đôi khi đóng một vai trò lớn trong việc gây ra sự thay đổi trong cách tổ chức phát sóng chương trình thể thao, đặc biệt là khi nó giúp đỡ Premier League tách ra từ Giải bóng đá hạng nhất vào năm 1992.
  2. Whittard of Chelsea: Whittard of Chelsea là một chuỗi cửa hàng bán cà phê, trà và các sản phẩm liên quan của Anh.  Bắt nguồn bởi Walter Whittard vào năm 1886, và vẫn ở trong gia đình ông cho đến năm 1973. Năm 1996, thương hiệu nổi lên trên Thị trường Đầu tư Thay thế, và mở rộng nhanh chóng, xây dựng một chuỗi khoảng 120 cửa hàng và một số phòng trà.
  3. Covent garden: Covent Garden là một quảng trường ở trung tâm Luân Đôn, thuộc địa phận của West End, giữa cửa ngõ St. Martin và ngõ Drury. Trong hơn 300 năm, khu vực này được kết nối với chợ rau quả trước đây trên quảng trường trung tâm, liền kề cùng với Nhà hát opera Hoàng gia ở đây (còn được gọi là Covent Garden), công ty ba lê và opera lâu đời nhất của Anh.


  1. Bảng Anh: là đơn vị tiền tệ chính thức của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland cùng các lãnh thổ hải ngoại, thuộc địa. Một bảng Anh gồm 100 xu (pence hoặc penny). 
 1 bảng Anh (£1) = 30,825vnd