Lost In London

Chương 6: Cambridge



Khi April tỉnh giấc là 9 giờ sáng ngày hôm sau, chưa gì đã có tiếng chuông điện thoại gọi tới từ Giang Thư, April vẫn còn bất ngờ không kịp phản ứng. Tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục reo khiến cô mới bừng tỉnh, hai người bọn cô giờ đã quay lại với nhau rồi. 

Lúc này, anh Giang đã đứng trước cửa phòng chờ cô đang gọi điện giục cô dậy.

Cửa phòng bật mở, đằng sau cánh cửa là anh Giang ăn mặc vô cùng tỉ mỉ mang đậm chất người Anh, người đàn ông này ngày thường nghiêm nghị bao nhiêu giờ đây lại nở một nụ cười hiền từ nhìn cô bạn gái mất tích gần một năm trời của mình. Anh nâng chiếc túi trên tay lên, ra hiệu cho cô biết rằng mình đã mua bữa sáng rồi.

Mãi một lúc sau April mới phát hiện ra mình vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ hoạt hình nên cô vội vàng trốn vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo. Đến khi cô trở ra lại, bàn trang điểm đã được Giang Thư sắp xếp lại thật gọn gàng, anh mua tiểu long bao, sữa đậu nành và cháo trắng nấu với thịt và trứng muối cho cô, chắc để mua bữa sáng này anh đã phải đến Khu Phố Trung Hoa từ sáng sớm. Ở London ba bốn ngày nay, đúng thật là cô rất nhớ các món ăn quê nhà.

Sau khi ăn sáng cùng Giang Thư xong, anh như ông lão ngồi trên ghế sofa vừa xem tin tức trên điện thoại, vừa ngẩng đầu xem April trang điểm với dáng vẻ ‘Anh biết là phải chờ rất lâu nhưng anh chờ được’. April chỉ mất 15 phút để trang điểm rồi nhanh chóng đến trước mặt Giang Thư bày ra vẻ mặt đắc ý.

Giang Thư đã đợi giây phút này từ rất lâu rồi, anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô gái trước mặt, dùng tay còn lại vén nhẹ mái tóc dài của cô sang một bên rồi khẽ hôn lên cổ, cằm kế đến là đôi môi đỏ mọng vừa được tô son. Thân thể mềm mại được người đàn ông khẽ ấn, cô gái nhỏ ngồi gọn trong lòng anh, Giang Thư còn cố tình làm loạn, đặt hai chân cô nằm ngang khiến cô có cảm giác như mình sẽ ngã vội vàng dùng hai tay ôm chặt lấy cổ anh…

Sau khi chơi đùa xong, anh nhìn April đang luống cuống bò ra khỏi người mình, cô mắc cỡ đến mức đỏ cả mặt.

Lúc cả hai đến trạm tàu điện ngầm, April vẫn còn giận dỗi không chịu nói chuyện với Giang Thư. Anh Giang không ngừng bật ra những câu như ‘Là anh không tốt, anh chưa cố hết sức’, ‘Lần này lại để em chịu thiệt rồi, lần sau anh sẽ cho em nắm quyền’. Cô gái nhỏ nghe thế vội bịt kín miệng anh lại rồi nhìn anh với đôi mắt cảnh cáo.

Giang Thư thấy thế cũng không chọc cô nữa, đợi đến khi tàu chạy, cô gái nhỏ đã rời sự chú ý nhìn ra ngoài cửa sổ, cô quay một đoạn video ngắn sau đó vui vẻ cắt ghép chỉnh sửa.

Còn chưa đầy một tiếng sau tàu đã đến trạm.

Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, nhiều mây cũng không có nắng.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Giang Thư đã một mình đến Anh du học. Hai lần đậu thạc sĩ lẫn tiến sĩ đều là ở Cambridge. Lần đầu tiên April gặp anh, khi đó anh đã 28 tuổi, đó là năm thứ 3 anh ở lại trưởng với tư cách là một giảng viên sau khi tốt nghiệp.

Đây không phải là lần đầu April đến Cambridge.

Giang Thư dẫn April đến một cửa tiệm bán băng đô, tại đây có bán rất nhiều loại băng đô với đa dạng chất liệu và kiểu dáng khác nhau, có thể làm thỏa mãn ước mơ trở thành công chúa của các cô gái.

Anh nói gì đó với nhân viên bán hàng, cô gái tóc đỏ vui vẻ lấy từ trong tủ ra một hộp dài rồi đưa cho April. Cô nghi hoặc nhìn sang Giang Thư, tò mò mở chiếc hộp màu giấy màu xanh da trời ra, bên trong là một cái băng đô màu xanh. Họa tiết không phải là hình hoa lá thường thấy, ở hai bên đầu cài tóc cũng không đều nhau, đường kim mũi chỉ vạch ra những đường sóng cao thấp điểm xuyến lên những đường sóng trắng, phía cuối dải ruy-băng còn được đính một hạt ngọc trai nhỏ,

Vừa nhìn sơ qua thôi, April cũng đã nhận ra đây là bài tập về nhà của cô trong khoảng thời gian cô theo học thiết kế, ấy vậy mà Giang Thư lại biến nó thành thật.

Nhân viên nói với cô: “Cái này đã được đặt làm từ rất lâu rồi nhưng không ai đến lấy. Mọi người trong tiệm còn cược với nhau rằng chắc chắn hai người đã chia tay, còn tôi vẫn tin rằng cô nhất định sẽ đến, bọn tôi cược tận 5 bảng Anh lận đấy!”

“Mọi người lấy tiền anh trả để đặt cược.” Giang Thư ngắt lời nhân viên lải nhải, cầm băng đô lên, nhẹ nhàng vén mái tóc mềm như rong biển của April, khó khăn buộc dây ruy băng rồi khẽ kéo những cọng tóc còn sót lại ra. Khi mãi tóc được kéo sang một bên, hơi thở của đàn ông không ngừng phà vào sau tai cô khiến trái tim April như loạn nhịp.

Biển và sóng, yên tĩnh và ồn ào, vĩnh viễn và ngắn ngủi, cô sẽ trở thành người như thế nào đây, sẽ dẫn dắt bản thân bước qua cuộc sống này như thế nào, sẽ là một cơn sóng ngắn ngủi trong khoảnh khắc hay hùng vĩ và dồn dập. Chỉ cần nước sông chảy siết, cuộc đời sẽ có những con sóng cực lớn đập vào rặng san hô trên bãi biển, rồi trong chốc lát, chỉ còn lại những bọt biển trắng xóa sớm mãi mãi.

April ôm Giang Thư thật chặt, tựa như tất thảy mọi chuyện rồi sẽ không sao cả.

Anh đưa cô đến nơi có những chiếc thuyền nhỏ đang cập bến. 

April nghi ngờ nhìn Giang Thư, đó giờ anh chưa từng cho cô ngồi thuyền, luôn miệng bảo rằng anh không muốn bốc lột sức lao động của những sinh viên Cambridge, nhưng April lại cho rằng bởi vì những anh chàng chèo thuyền tại đây vừa cao ráo lại còn đẹp trai không những thế lại còn có chỉ số thông minh cao của Cambridge, những gợn sóng dọc theo con kênh chỉ cần sơ ý một chút thôi có thể ngã, đối với một người cẩn thận như anh Giang đây thì làm sao lại cho April ngồi thuyền chứ.

“Hi Jiang.” Một người con trai to lớn vừa cất tiếng chào Giang Thư. Đây chắc hẳn là sinh viên của anh, cậu này có mái tóc xoăn, nụ cười ngọt ngào đến mức khiến trái tim April như rụng rời.

Giang Thư trao đổi với người nọ đôi câu, sau đó cởi áo khoác cashmere của mình đưa sang cho cô bên trong là một chiếc áo sơ-mi màu xám đậm trông vô cùng vừa vặn, anh ung dung cởi hai nút cài bên khuỷu tay rồi cuốn tay áo lên, cầm lấy cây sào nhảy lên thuyền, sau cùng anh đưa tay về phía April.

April vô cùng kinh ngạc nhưng lại tràn ngập cảm giác thú vị. Cô nắm lấy tay Giang Thư, anh dùng sức để cô lên thuyền thật vững vàng. Cậu sinh viên đứng trên bờ vẫy tay chào bọn ho, April thấy thế cũng định giơ tay lên chào, Giang Thư dùng sức chèo thuyền rời bến khiến April có muốn chào cũng không được. Cô thấy thế chỉ đành bỏ đi, không muốn so đo với anh nên cô ngồi xuống trước.

Giang Thư bật cười, bạn gái của mình thật sự rất là đáng yêu.

Tháng 11 là khoảng thời gian trái mùa du lịch nên không có quá nhiều du khách đến đây. Ngồi trên thuyền vẫn còn thấy lạnh, trên đây không có chăn giữ ấm mà nhìn lại thì chỉ thấy Giang Thư mặc trên mình mỗi một chiếc áo sơ mi, tay không cầm cán như thể không biết lạnh là gì, mỗi lần dùng sức anh đều hạ người xuống, hai cánh tay rắn chắc, đường cong quyến rũ khiến cho April nhớ đến bàn tay không an phận của anh sáng nay, điều này không khỏi khiến mặt cô trở nên nóng bừng.

Ngồi trên thuyền ngẩng đầu nhìn lên, khung cảnh quen thuộc nay lại khoác lên mình một phong thái khác, Giang Thư làm hết bổn phận của người chèo thuyền, anh vừa chèo vừa không ngừng giảng giải cho cô nghe. Khi đi qua đến Cầu Than Thở(1), Giang Thư ngừng lại cho thuyền tự trôi. Cây cầu đá này từng là nguồn cảm hứng cho Từ Chí Ma(2) viết nên bài thơ “Tạm biệt Cambridge”(3), nhìn sơ qua có thể thấy cây cầu được sơn đỏ trông giống những cây cầu còn lại.

Cây cầu hình vòm nằm vắt ngang qua mặt nước, hiếm khi nào thấy mặt trời ló nửa người ra chào. Vào mùa đông ánh mặt trời còn quý hơn vàng, hàng cây xanh soi mình dưới mặt nước để lại những chiếc bóng loang lổ trên thân cầu ánh nắng rực rỡ quyến luyến ngừng bên chân anh. Giang Thư đút một tay vào túi rồi nói với cô: 

“Nói lời chào với Cầu Than Thở đi April.”

“Anh đã chuyển sang làm giảng viên đại học bán thời gian rồi, mỗi năm anh chỉ cần quay lại đây để giảng dạy mấy lớp mùa hè thôi.”

“Chúng ta hẹn gặp nhau ở Bắc Kinh em nhé?”

Anh Giang đó giờ vẫn luôn độc tài như thế, ấy vậy mà April lại không cảm thấy khó chịu như hồi trước, có lẽ là vì trong lòng cô đã suy nghĩ khác.

April nở một nụ cười rực rỡ, gật đầu thật mạnh.

Không biết ai đang hát ở phía xa, lời bài hát loáng thoáng vài câu:

“Chống một cây sào dài,

Lần mò sâu trong cỏ,



Tôi lặng lẽ ra đi,

Như tôi từng lặng lẽ đến,

Tôi vẫy tay nhè nhẹ,

Tạm biệt ánh mây Tây.”

Chú thích: 
  1. Cầu Than Thở: Câu Than Thở nằm trong khuôn viên Đại học Cambridge được xây dựng từ thế kỷ 19. Cây cầu có mái che kết nối những khu vực dọc 2 bờ sông của St. John’s College và là một trong những địa điểm thu hút đông đảo du khách. Ngắm cây cầu cổ, tưởng tượng ra vô số những con người với trí tuệ hơn người đã từng bước chân qua cầu trong thời gian học tại Cambridge. Cầu được xây dựng vào năm 1831 và là địa điểm Nữ hoàng Victoria yêu thích tại Cambridge. Nhiều người cho rằng tên cầu bắt nguồn từ những tiếng thở dài của sinh viên mỗi khi băng qua cầu đi làm bài thi. Tuy nhiên, thực tế tên cầu được đặt theo Cầu Than Thở tại Venice, vốn cũng là một cây cầu có mái che. Cầu nối tòa nhà New Court với khu Third Court dọc 2 bờ Sông Cam. Sinh viên và các giáo sư làm việc và học tập tại ngôi trường danh giá này băng ngang cầu mỗi ngày và có thể dễ dàng thấy họ khi đi thuyền trên sông. Cầu không mở cửa cho công chúng và chỉ có thể ngắm cầu theo lộ trình tham quan trường đại học có hướng dẫn viên. Nhớ kiểm tra với đơn vị tổ chức trước khi khởi hành vì thông thường thường du khách tuyệt đối không được vào cầu. (Theo expedia) 
  2. Từ Chí Ma: là nhà thơ, nhà văn hiện đại thuộc Phái Tân Nguyệt vào thời Trung Hoa Dân Quốc, đồng thời cũng là anh họ của tiểu thuyết gia võ hiệp Kim Dung. (Theo wikipedia) 
  3. Tạm biệt Cambridge. Mình lấy từ thi viện, nơi sưu tầm và dịch những đoạn theo cổ từ cách dịch giả. Mọi người có thể tham khảo nếu mọi người muốn nha. 
———————–HOÀN TOÀN VĂN———————–

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!