Lừa Được Một Ông Chồng

Chương 1: Gặp một người đàn ông kỳ lạ trong buổi hẹn hò mù quáng



"Mộ tiểu thư, mỗi tháng tiền lương của cô là bao nhiêu?"

Động tác khuấy cà phê của Mộ Tinh dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện. Đó là đối tượng xem mắt ngày hôm nay của cô. Mẹ của cô nói nằng, anh ta là một người đàn ông tốt, hiện đang quản lý một công ty gia đình, mỗi tháng đều kiếm được hàng vạn tệ.

Mới hai mươi bốn tuổi đã bị cha mẹ thúc giục kết hôn nhiều đến mức không dám trở về nhà. Bất đắc dĩ phải tới buổi xem mắt này, nhìn tới người đàn ông mà mẹ cho là tốt này, không nghĩ tới anh ta vừa mở miệng liền trực tiếp hỏi tiền lương của cô.

"Quán cà phê này là do tôi mở." Mộ Tinh vẫn duy trì bình tĩnh, nhìn xung quanh đánh giá một lượt, lộ ra vẻ hài lòng, nhưng Mộ Tinh còn nói thêm: "Nhưng trước mắt vẫn chưa thu được lợi nhuận."

Nghe vậy, đối phương mặt biến sắc, hỏi cô: "Nói cách khác bây giờ cô vẫn đang gồng lỗ sao?"

Mộ Tinh gật đầu.

Đối phương liền nhíu mày: "Tiền đầu tư vào là của cô hay đi vay mượn người khác? Còn nợ bao nhiêu?"

"Tôi và bạn cùng nhau hợp tác, có mượn chút tiền, hiện tại vẫn còn nợ khoảng mười vạn tệ." Mộ Tinh thành thật trả lời. Nhìn phản ứng của đối phương, có vẻ không hài lòng, đúng lúc, cô cũng không thích người đàn ông này.

"Mộ tiểu thư, đây là khoản nợ trước hôn nhân của cô. Sau khi kết hôn tôi cũng sẽ không thay cô trả nợ. Cô hiện tại nợ nần như vậy, chắc cũng không có chút bất động sản nào? Tôi hiện tại có hai căn hộ, đều là tài sản trước hôn nhân. Sau khi kết hôn cô có thể dọn vào ở, chúng ta còn một căn cho thuê, nhưng tôi sẽ không thêm tên của cô vào giấy tờ sở hữu."

"Mộ tiểu thư, tuổi tôi không còn trẻ, ba mẹ đều đang chờ bế cháu. Sau này, hy vọng cô có thể sớm mang thai sinh con. Ba mẹ tôi nuôi lớn anh chị em tôi cũng không dễ dàng gì, vất vả hơn nửa đời người, cô sinh con xong, bọn họ sẽ không giúp cô trông con, cô phải tự mình chăm sóc."

"Tôi sẽ không nấu nướng, công việc lại bận rộn vậy nên cô sẽ phụ trách ba bữa cơm một ngày. Việc nhà tôi cũng sẽ không giúp được, nhưng tôi rất thích sạch sẽ, cô phải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, đừng để cho tôi về tới nhà còn thấy nhà cửa bừa bộn sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng."

"Còn có...."

"Giang tiên sinh." Mộ Tinh cắt ngang lời anh ta. Rõ ràng đối phương bị nàng chen ngang liền cảm thấy không hài lòng. Mộ Tinh không quan tâm anh ta có hài lòng hay không, không khách khí nói: "Xin lỗi Giang tiên sinh, anh tìm nhầm người rồi. Tôi không thể thỏa mãn các điều kiện anh đưa ra, mời anh tìm một vị bảo mẫu khác không tranh tài sản lại có thể sinh con cho anh. Cà phê này tôi mời anh."

Nói xong, cô chỉ vào phía cửa, làm động tác tiễn khách.

Đối phương gương mặt tức giận lập tức đỏ bừng, rõ ràng là không ngờ được Mộ Tinh lại không khách khí mà đuổi khách như thế. Hắn vẫn cảm thấy bản thân thật tốt, thu nhập cũng cao. Hắn bằng lòng tới gặp Mộ Tinh là đã cho Mộ Tinh một ân huệ lớn. Vì Mộ Tinh còn trẻ và xinh đẹp nên hắn miễn cưỡng đồng ý kết hôn vậy mà cô ta không biết trân trọng.

Dồn sức đứng dậy, Giang tiên sinh lấy ví ra, rút ra tờ một trăm tệ, đập mạnh lên trên bàn, lại nói với Mộ Tinh một câu: "Một ly cà phê này tôi vẫn còn trả được, không cần Mộ tiểu thư mời."

Anh ta nhét lại ví vào trong túi quần, kéo ghế ra rồi quay người rời đi. Đi được vài bước thì dừng lại quay về phía Mộ Tinh nói: "Một người phụ nữ như cô, không muốn hi sinh vì gia đình, lại không biết khách sáo thì không phải người phù hợp để kết hôn, trong nhà cũng không gả đi được."

Mộ Tinh bưng lên ly cà phê ném về phía anh ta, tức giận nói: "Cút".

Giang tiên sinh không ngờ Mộ Tinh lại lỗ mãng như vậy, không phản ứng kịp, bị cà phê dội thẳng lên người, bộ âu phục màu trắng đã bị ly cà phê làm bẩn. Hắn tức giận đến giậm chân, nhưng mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía hắn, hắn không thể mắng chửi Mộ Tinh được, đành phải nói: "Đàn ông tốt không chấp với phụ nữ ác."

Nói xong liền vội vàng rời đi.

"Xí, còn nói là người đàn ông tốt."

Mộ Tinh thấy quá lãng phí thời gian, gặp phải một người đàn ông như vậy, cô tình nguyện cả đời không lấy chồng cũng sẽ không lấy người như vậy.

Có mấy vị khách vốn chuẩn bị rời đi, nhìn thấy một màn này, đều dừng lại xem chuyện vui.

Xem xong rồi, trong số đó có một người đàn ông nói với mọi người mấy câu, mấy người kia liền một bước đi ra ngoài, người đàn ông đi về phía Mộ Tinh.

"Mộ Tinh."

Tiếng đàn ông trầm ổn truyền tới tai, Mộ Tinh theo bản năng nhìn về phía người đàn ông.

Lập tức liền đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười sáng lạn: "Anh Quân Bác, sao anh lại ở đây?"

Dạ Quân Bác mỉm cười trả lời: "Anh hẹn mấy người bạn gặp mặt ở đây, lúc em còn chưa tới."

Đây chính là lý do vì sao cô không nhìn thấy anh đi vào.

"Anh có thể ngồi đây không?" Dạ Quân Bác lịch sự hỏi.

Mộ Tinh vội mời anh ngồi xuống, cũng gọi người tới dọn dẹp một chút, lại nói thêm với Dạ Quân Bác: "Anh đợi một chút, em sẽ đích thân pha cho anh một ly."

"Không cần, cho anh một ly nước ấm là được." Hắn đã uống một ly cà phê, nếu uống thêm ly nữa, tối nay sẽ không ngủ được.

Mộ Tinh liền tự mình rót thêm cho anh một ly nước ấm, còn cho nhân viên mang tới thêm một chút điểm tâm.

Dạ Quân Bác là bạn đại học của anh trai cô – Mộ Trí Viễn. Khi anh cả còn học đại học, mỗi kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè sẽ từ thành phố S trở về. Mặc dù Dạ Quân Bác và anh trai cô không phải bạn thân, nhưng vì ở cùng một nơi nên lần nào nghỉ lễ, họ cũng cùng nhau đi tàu cao tốc trở về.

Mộ Tinh nhỏ hơn anh cả của cô năm tuổi, lần nào cô cũng cùng ba ba đến ga đón anh, và lần nào cô cũng gặp được Dạ Quân Bác.

Mặc dù luôn gặp nhau và chào hỏi, nhưng cô thậm chí còn không biết Dạ Quân Bác sống ở đâu, nhưng họ đã biết nhau được mười một năm rồi.

Mấy năm gần đây cô không gặp Dạ Quân Bác nhưng chỉ cần nhìn thoáng cô là cô đã nhận ra anh.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Dạ Quân Bác nhẹ nhàng hỏi.

Nhắc đến chuyện vừa rồi, Mộ Tinh tỏ ra bất lực, phàn nàn với Dạ Quân Bác: "Anh Quân Bác, em mới hai mươi tư tuổi nhưng mẹ em lại thúc giục em kết hôn đến mức em gần như không dám về nhà. Cứ mỗi khi biết em có thời gian rảnh là lại tìm người mai mối, sắp xếp những cuộc xem mắt ngớ ngẩn cho em. Tháng này, mỗi ngày em đều nhận được ít nhất mười cuộc gọi từ mẹ, và cũng đã mù quáng đi xem mắt tới mười lần rồi."

Dạ Quân Bác: ".... Dì cũng có chút lo lắng."

Khi anh gặp cô, cô mới chỉ mười ba tuổi, và trước khi anh kịp nhận ra, cô đã hai mươi bốn tuổi rồi.

"Đúng vậy, mẹ nói người hôm nay em gặp là một người đàn ông rất tốt. Mẹ em đã nói đây là người có điều kiện tốt nhất từ trước tới nay. Nhưng kỳ lạ là anh ta đã ba mươi rồi nhưng vẫn chưa thể kết hôn. Anh ta nghĩ lấy vợ để phục vụ anh ta."

Dạ Quân Bác nhìn Mộ Tinh nói: "Với điều kiện của em, không cần đi xem mắt như vậy, đàn ông theo đuổi em hẳn là phải xếp hàng dài."

Có thể nói, anh đã chứng kiến cô gái này lớn lên. Trước kia nhìn khá trẻ con nhưng hiện tại đã nữ tính và trưởng thành hơn. Từng cử chỉ đều duyên dáng. Theo lý mà nói, sẽ không thiếu người theo đuổi cô.

Mộ Tinh bĩu môi giải thích: "Lúc còn học đại học em đã có bạn trai. Chúng em yêu nhau bốn năm nhưng nửa năm trước anh ta đã bỏ rơi em, mẹ em cảm thấy em bị tổn thương. Bà còn lo lắng em sẽ vì một người như vậy mà không chịu kết hôn, mỗi ngày đều nhờ người giới thiệu bạn trai cho em."

Cô đang trong giai đoạn khởi nghiệp, làm gì còn hứng thú để nói chuyện yêu đương nữa.

Cô cũng không phủ nhận mối tình bốn năm không bằng sự cám dỗ của tiền bạc, địa vị. Điều này khiến cô vô cùng tổn thương.

Khi Dạ Quân Bác nghe Mộ Tinh nói mình bị bạn trai bỏ rơi, ánh mắt anh lóe lên một tia khó hiểu.