Lừa Được Một Ông Chồng

Chương 2: Thuê một người bạn trai



"Ling...Ling....Ling....."

Di động của Mộ Tinh đột nhiên rung lên.

Cô mở điện thoại ra xem, thấy tên người gọi hiện lên, liền cười khổ nói với Dạ Quân Bác: "Là mẹ em gọi. Chắc chắn anh ta đã cáo trạng với bà mối nên mẹ em đã biết chuyện rồi."

Mỗi lần cô kết thúc một buổi xem mắt, toàn bộ tình hình lập tức sẽ đều được báo cáo cho mẹ của cô.

Rõ ràng không phải tiêu chuẩn của cô quá cao, cũng không muốn làm loạn tại buổi xem mắt, nhưng tất cả những gì cô không muốn đều xảy đến.

Hôn nhân là việc lớn cả đời, nếu phải gả cho một người đàn ông gia trưởng, vừa phải kiếm tiền nuôi gia đình lại phải đảm đương trách nhiệm bảo mẫu, cô thà rằng không lấy chồng.

Dạ Quân Bác cười cười: "Em có thể nói rõ với dì mà."

Mộ Tinh than thở: "Mẹ em căn bản không nghe em nói."

Than thở xong, cô còn phải nhận cuộc điện thoại này.

Điện thoại vừa thông, mẫu thân đại nhân đã lập tức than vãn: "Mộ Tinh, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con năm nay đã hai mươi bốn tuổi, nếu không nắm chắc thời cơ, đàn ông tốt sẽ bị các cô gái trẻ đẹp hơn chọn hết, con còn kén cá chọn canh, đến cuối cùng hối hận cũng không kịp nữa."

"Giang tiên sinh tốt như vậy, con còn cư xử thô lỗ với người ta. Mẹ dạy con lễ nghĩa con quên hết rồi sao. Con làm mẹ mất hết mặt mũi. Mẹ có dạy con dùng ly ném vào người ta sao? Giang tiên sinh nói, nếu con giải thích mọi chuyện và xin lỗi, cậu ấy sẽ suy nghĩ lại, cho con cơ hội."

"Trình Huệ nhà người ta kém con hai tuổi, đã tìm được một nhà giàu có. Mẹ không cầu con tìm được nhà giàu, chỉ mong con sớm tìm được một người tốt để gả đi, miễn cho mẹ ngày nào cũng phải lo lắng chuyện đại sự của con."

Mộ Tinh chờ mẹ nói xong, mới bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con mới hai mươi tư tuổi chứ không phải ba mươi tư tuổi. Con thực sự còn trẻ. Anh đã hai mươi chín tuổi, sao con không thấy mẹ thúc giục anh bao giờ."

Mẹ Mộ tức giận nói: "Ta không giục được nó."

Mộ Tinh vẻ mặt oán than, mẹ không giục được anh hai liền tra tấn cô sao. Cô hiếu thuận thành ra bị gây sức ép, cô có oan hay không?

"Mẹ, mẹ không biết Giang tiên sinh đó gia trưởng đến thế nào, nói chung một lời khó nói hết, chờ khi con rảnh sẽ nói rõ cho mẹ. Còn mẹ muốn con xin lỗi anh ta? Mẹ nói với anh ta đừng nằm mơ, Mộ Tinh dù có không gả được cũng sẽ không cầu anh ta."

"Còn nữa, Trình Huệ đó không phải là lấy chồng mà chỉ làm tình nhân của người ta, mẹ cho rằng con không biết hay sao? Người đàn ông đó nhiều tuổi như vậy, có thể làm ba ba của cô ta đó. Mà ông ta cũng không phải xuất thân giàu có gì. Chỉ là có chút tiền và hai tòa nhà cho thuê. Có bản lĩnh thì...."

Mộ Tinh lấy tay che lại di động, nhỏ giọng hỏi Dạ Quân Bác: "Ở thành phố A chúng ta hiện tại ai là giàu có nhất?"

Thành phố A là một thành phố rất phát triển, kẻ có tiền cũng rất nhiều, Mộ Tinh chỉ là một người bình thường, cũng không biết ai thực sự là người giàu có nhất ở đây.

Dạ Quân Bác cũng hạ giọng trả lời cô: "Quân Gia là cốt cán của thành phố A, thực sự là một gia tộc giàu có, sản nghiệp của tập đoàn Quân thị trải dài khắp cả nước."

Mộ Tinh lập tức nói với mẹ: "Trình Huệ đó nếu có bản lĩnh hãy gả được vào Quân gia đi, nhưng hiện tại chỉ là tình nhân của một ông già, mẹ cũng hâm mộ cô ta như vậy. Có phải mẹ cũng muốn con gái mẹ đi làm tình nhân của một lão già hay không?"

"Phi, phi, phi... Con gái do ta nuôi dưỡng cả đời này cũng không được phép đi làm người thứ ba."

Mẹ Mộ mắng một câu, ngay sau đó lại hạ mệnh lệnh: "Ngày mai là thứ sáu, con cho đóng cửa tiệm, trở về gặp một người khác. Người này do dì bảy của con giới thiệu, mẹ đã xem qua ảnh chụp, rất được."

Mộ Tinh: "...."

"Nếu không muốn bị mẹ thúc giục, chính con tự tìm về một người bạn trai, mẹ đã giúp con xem qua tử vi, đại sư nói nếu năm nay con không lấy chồng, sau này cũng sẽ không thể tìm được người phù hợp nữa, có thể sẽ trở thành một bà lão cô độc tới cuối đời."

Mộ Tinh: "...."

Mẹ cô thậm chí còn tin vào bói toán sao!

"Mộ Tinh, con có đang nghe hay không? Đừng có đặt điện thoại trên bàn để mẹ phải lãng phí nước bọt."

"Mẹ, con vẫn đang nghe. Điện thoại của mẹ con nào dám không nghe. Mẹ à, thầy tử vi có thể là chỉ xem được quá khứ, xem tương lai chưa chắc đã đúng. Cho dù xem đúng, vậy mẹ nhờ thầy xem giúp mã sổ số đặc biệt ngày mai là gì, con sẽ đi mua ngay lập tức."

Dạ Quân Bác ngồi đó nghe cuộc đối thoại giữa hai người, nhịn không được cúi đầu cười rộ lên. Lúc Mộ Tinh nhìn về phía này, anh ta lại hắng giọng, giả vờ ho khan.

Thật vất vả mới đối phó được với mẹ, Mộ Tinh cúp máy sau đó bò dài lên mặt bàn, nhìn không có chút sức sống nào.

"Anh Quân Bác, anh nghĩ khi nào thì những ngày này của em mới kết thúc? Mỗi khi điện thoại rung lên, da đầu em lại tê dại."

Cô ngồi thẳng dậy, nhìn Dạ Quân Bác, chuẩn bị kể cho anh nghe về mẹ mình, khi nhìn thấy đôi mắt đen đang cười của Dạ Quân Bác, cô chớp mắt rồi nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới.

Dạ Quân Bác có khuôn mặt đẹp trai, khí chất tao nhã và tính tình ôn hòa. Mộ Tinh đã chấm cho anh ta chín mươi điểm.

Nghĩ một lát, Mộ Tinh đột nhiên hỏi: "Anh Quân Bác, anh và anh trai của em bằng tuổi sao? Anh đã kết hôn hay chưa?"

Dạ Quân Bác ôn hòa cười: "Anh và anh trai em bằng tuổi, đều đã hai mươi chín tuổi, chưa kết hôn, cũng chưa có bạn gái."

Mộ Tinh nga một tiếng: "Ba mẹ anh có thúc giục anh kết hôn hay không? Anh đã hai mươi chín tuổi rồi, tại sao còn chưa có bạn gái?"

"Ba mẹ anh nói qua ba mươi tuổi mới cần lo chuyện kết hôn, về chuyện không có bạn gái."Ánh mắt thâm trầm của Dạ Quân Bác nhìn Mộ Tinh đáp: "Có thể là chưa gặp được đối tượng muốn kết hôn."

Mộ Tinh lại à một tiếng. Cô nhìn chằm chằm Dạ Quân Bác một lúc lâu, lại do dự vài phần, cuối cùng dường như hạ quyết tâm, thử hỏi: "Anh Quân Bác, em, em có thể thuê anh giả làm bạn trai của em hay không?"

Thấy Dạ Quân Bác kinh ngạc, Mộ Tinh nhanh chóng nói: "Yên tâm, thù lao sẽ không thấp, em cũng sẽ không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của anh. Chúng ta có thể ký một bản hợp đồng, chờ anh qua ba mươi tuổi, chúng ta liền chấm dứt hợp đồng."

Dạ Quân Bác trầm mặc hai phút, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Tinh, trầm giọng hỏi cô: "Em chắc chắn muốn thuê anh làm bạn trai chứ?"

Mộ Tinh gật đầu. Một người đàn ông như Dạ Quân Bác chắc chắn có thể đối phó với mẹ. Anh ấy so với những người được mai mối kia còn tốt hơn vài lần.

"Nếu như dì biết được, sẽ thúc giục chúng ta kết hôn thì phải làm sao?"

Mộ Tinh cười nói: "Chỉ cần có bạn trai, mẹ em trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không sốt ruột nữa."

Đừng nhìn mẹ cô luôn thúc giục chuyện kết hôn như vậy, một khi cô có bạn trai, khẳng định mẹ cô sẽ phải quan sát một thời gian, miễn cho cô gặp phải một tên khốn.

Dạ Quân Bác bưng lên ly nước trước mặt uống hai ngụm, đặt ly nước xuống, ngón tay thon dài tinh xảo gõ lên mặt bàn, nghĩ một chút, sau đó nói: "Tốt nhất là chúng ta nên có chuẩn bị trước."

Mộ Tinh chớp mắt mấy cái, chuẩn bị trước?

Cô thử hỏi: "Ý của anh là chúng ta giả kết hôn ư? Nếu không có giấy kết hôn, mẹ em cũng sẽ không tin đâu."

Dạ Quân Bác sảng khoái nói: "Anh có thể cùng em tới cục dân chính làm thủ tục."

"Lấy được giấy đăng kí kết hôn, sẽ không phải giả nữa."

Mộ Tinh cũng không ngốc, chỉ cần tới cục dân chính làm thủ tục lăn tay, hai người sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp, cũng không phải kết hôn giả.