Lục Minh

Chương 7



14

Du Trạch chắc chắn đã cùng bạn thân của tôi, Đoạn Nguyệt, tham gia vào một số hoạt động bất hợp pháp.

Tôi thậm chí nghi ngờ rằng trước khi họ quen biết tôi, họ đã cấu kết lừa đảo những người khác.

Vì vậy, lần đi gặp họ kế tiếp, tôi đã lén bật chế độ ghi âm trên điện thoại.

Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Có bốn mươi lăm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ anh trai gọi cho tôi.

...

Điểm hẹn là một kho hàng bỏ hoang.

Du Trạch luôn cẩn thận, rõ ràng chỉ là dẫn tôi bỏ trốn, nhưng lại chuẩn bị như thể đang tiến hành hoạt động bất hợp pháp.

Trong kiếp trước, tôi thậm chí không nhận ra điều đó.

Trời sắp sáng, ánh sáng mặt trời lọt qua cửa sổ chiếu vào. Tôi vẫn cảm thấy đầu óc mơ màng, nặng trĩu.

Tôi nghĩ, nhanh chóng tìm kiếm một số bằng chứng và báo cảnh sát để bắt giữ Du Trạch và những người khác.

Về phía anh trai... anh trai.

Dòng suy nghĩ của tôi đột nhiên bị xáo trộn, cuộn tròn trong đầu và không dừng lại.

Tôi bắt đầu kiềm chế không nghĩ về tên của anh ấy, xuất phát từ sự phản bội và chia ly, tôi cảm thấy như đang thở không ra hơi.

Tôi không muốn lừa dối anh trai nữa.

Tôi thật sự hối hận.

Tôi...

Khi tôi đi đến cuối một nhà máy cũ, tôi đứng chết trân ở đó.

Mặt trời bắt đầu mọc.

Một người đàn ông bị trói trên một cái ghế, lắp bắp không nói rõ.

Đó là Du Trạch.

Và phía sau anh ta.

Anh trai tôi đút tay vào túi.

Nghịch những thẻ SIM trong tay.

...

Vào khoảnh khắc đó.

Tôi đột nhiên nhận ra.

Anh trai tôi đã trói Du Trạch lại, anh ấy là kiểu người sẽ giải quyết vấn đề ngay từ gốc rễ. Không có gì lạ khi anh sử dụng máy biến âm để nhận cuộc gọi giả mạo Du Trạch.

Đó là anh trai tôi.

Trong cuộc gọi điện thoại tôi đã nói gì?

Anh ấy nói—

"Anh trai? Tôi chẳng thèm nhìn anh ta một cái."

"Chẳng qua là một con chó quấy rối tôi mà thôi."

"Ngày nào đó anh ta chết đi—"

"Tôi sẽ phải bắn pháo hoa để ăn mừng."

Tôi.

Tôi thật sự xong rồi.

15.

Mặt trời buổi sáng khiến tôi nhìn thấy rõ ràng sự khác biệt giữa chúng tôi.

Tôi ngơ ngác đứng đó, cổ họng khô ráp.

"Anh..."

Anh ấy nghiêng đầu một cách lười biếng.

Trong đôi mắt đẹp của anh ấy, hình bóng tôi phản chiếu không chút cảm xúc.

"Em định xin xỏ cho hắn ta à?"

Anh ấy đá cái ghế trước mặt mình, có lẽ là để tôi ngồi.

Du Trạch hiển nhiên hoảng sợ đến mức ngu ngốc, nhìn tôi cầu cứu một cách tuyệt vọng.

...Nhát gan đến thế.

"Anh, em nói trước, em không đứng về phía hắn ta."

"Nhưng chúng ta không thể vi phạm pháp luật”.

"Vậy mà em vẫn muốn xin xỏ cho hắn ta?"

Anh cắt ngang lời tôi, ánh mắt anh lạnh lùng đến xa lạ.

Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ bị anh trai nhìn bằng ánh mắt ấy.

Lạnh lùng, thờ ơ.

Vậy tôi nên nói gì?

Mỗi lần tôi giải thích, anh trai không tin, và mọi chuyện sẽ càng thêm tồi tệ.

Cuối cùng, sẽ chỉ làm đứt gãy sợi dây nối kết giữa chúng tôi.

Tôi lo sợ anh trai sẽ nổi giận. Sẽ trở nên hung dữ với tôi. Sẽ bắt tôi về và tính sổ tất cả.

Nhưng anh ấy không hề như vậy, sự bình tĩnh của anh khiến tôi hoảng sợ, giống như từ từ chìm vào một đầm lầy không có điểm tựa.

Sau một hồi lâu, tôi nghe thấy anh thở dài.

"Lục U, em biết không, anh thích em."

"Anh sợ rất nhiều thứ, mỗi điều đều liên quan đến em. Anh sợ em bị tổn thương, sợ em gặp điều xấu, sợ em rời xa."

"Những ngày gần đây anh luôn tự hỏi, em ghét anh đến mức nào."

"Em ghét anh đến mức, em sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì ghét anh."

"Và sau này anh mới biết, dù anh có cố gắng giữ em lại, em cũng sẽ rời đi."

"Vì thế, Lục U, anh không cản trở em nữa."

Anh trai đẩy người đàn ông kia ra.

Ánh mặt trời không kịp chiếu sáng bóng dáng của anh trai, tôi chỉ bắt gặp được lời nói của anh.

"Em đi với hắn ta đi, sống tốt nhé."

"Nhớ đi bệnh viện”

Tôi ngơ ngác đứng đó.

Một hồi lâu sau, tôi mới phản ứng lại.

Anh trai đã không còn ở đây nữa.