Lục Minh

Chương 8



16/

Trong xưởng sản xuất vắng vẻ, Du Trạch cảm động đến mức suýt khóc.

"Lục U, anh biết mà, trong lòng em luôn có anh."

"Anh trai em chỉ là người biến thái thôi."

"Em nhanh lên gọi cảnh sát, bắt hắn ta đi."

Tôi đá văng chiếc ghế mà hắn ta bị trói vào.

"..."

Hắn không thể kể lại chuyện này với ai.

Du Trạch không dám báo cảnh sát, bởi vì chính hắn cũng làm những chuyện bất hợp pháp.

Người đàn ông sau lưng tôi kêu lên đầy thê lương. Kêu tôi giải cứu cho hắn, nhưng tôi không làm thế.

Sau một vài giây đấu tranh tư tưởng, tôi lao ra khỏi nhà máy. Tôi quyết định đi theo anh trai mình. Từ nhỏ tới giờ, luôn là anh trai tôi dỗ dành tôi. Mà bây giờ thì anh trai không còn bên cạnh tôi nữa.

Tôi không biết anh trai tôi đi đâu, quyết định quay về nhà tìm anh, hiện giờ gọi điện thoại cho anh không được, thật là vận mệnh thay đổi.

Tôi ngồi trong xe, soạn một tin nhắn dài cho anh, sau đó lại xóa từng chữ một.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình bị anh trai lây nhiễm, tôi sắp điên lên mất, chỉ muốn gặp anh, đầu óc luôn nghĩ về anh.

Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy anh trai mình ở 1 cửa hàng tiện lợi gần cổng nhà.

Tôi đứng ngay cửa hàng.

Bước ra hai bước.

Nhưng lại đứng chết lặng dưới ánh đèn đường.

Cửa hàng tiện lợi buổi sáng không có gì đặc biệt. Anh trai tôi mặc chiếc áo khoác đen. Anh có đôi mắt sâu thẳm và làn da trắng bệch.

Anh cúi đầu đưa thứ gì đó cho nhân viên cửa hàng.

Nhân viên là một cô gái trẻ, ngượng ngùng nhìn trộm anh.

Anh trai tôi cười nhẹ, cong mắt nhìn cô ấy.

...

Tôi đứng ở cửa hàng như nổ tung.

Trái tim tôi như thể bị bóp nghẹt ở một nơi nào đó.

17/

Anh trai đi ra khỏi cửa hàng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Ánh sáng mỏng manh của buổi sáng chiếu rọi lên khuôn mặt anh, tôi đứng trên con đường mà anh trai phải đi qua.

Anh ấy nghiêng đầu.

"Nhường đường được không?"

Ánh mắt anh nhìn tôi, như cách anh ta nhìn một người lạ mặt.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

"Anh..."

Giọng tôi run run, âm điệu thay đổi.

Tôi nhìn chằm chằm vào đồng tử của anh trai tôi dần dần mở to ra.

Anh ôm tôi vào lòng. Đầu ngón tay anh ve vuốt má tôi.

"Khóc cái gì?"

"Đừng khóc nữa, lỗi là của anh."

"Em cứ bình tĩnh đi, đừng khóc nữa, được không?"

Mọi thứ trong tay anh đều rơi xuống đất.

Anh bắt đầu lau nước mắt cho tôi. Tôi nhìn anh nghẹn ngào.

"Từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ..."

"Anh còn bỏ rơi tôi nữa..."

"Lục Minh, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy..."

...

Anh nói,

"Được được được, tất cả lỗi là của anh."

"Em thật sự là tổ tông của anh."

"Đừng khóc nữa, nhé."

Nhưng tôi khóc đến nỗi không thở nổi. Tôi cảm thấy mũi mình bị tắc nghẽn, và bỗng nhiên nhận ra rằng mình đang sốt.

Cả thân thể tôi như đang mắc phải virus, tựa hồ như tất cả đang tấn công tôi.

Đầu tôi quay cuồng.

Tôi mới nhớ ra, đã quằn quại cả đêm, thậm chí nước cũng không uống được nửa chai. Ý thức của tôi dần chìm vào cảm giác mê man, tay tôi nắm chặt lấy tay áo của anh.

Trong giây phút cuối cùng, tôi vẫn nghe thấy tiếng anh trai tôi gọi tên mình trong hoảng loạn.