Lưới Tình Của Hồ Ly Chiếm Hữu

Chương 17: Quyết định ngày kết hôn



Hơi nước bốc hơi làm cho căn phòng tắm bỗng chốc mờ ảo giống làn sương mỏng. Ngâm mình trong nước nóng thật tuyệt, bả vai trắng và gương mặt hơi ửng đỏ vì nhiệt độ, thả lỏng cơ thể cô thấy thật thư giãn sau một ngày trôi qua. Thư thái là vậy thế nhưng chuyện sáng nay khiến Sở Tư Hạ lại thêm phân với quyết định này. Anh ta lại lại đưa ra yêu cầu sau ba ngày nữa bọn họ sẽ chính thức kết hôn, chuỗi ngày độc thân của Tư Hạ sắp kết thúc chỉ trong một nốt nhạc.

Cô còn chưa biết cảm giác yêu đương là như thế nào, suất ngày chỉ lo hoàn thành nhiệm vụ công việc mà không đoái hoài gì về chuyện đó. Đã 24 tuổi rồi mà Tư Hạ không có một mảnh tình vắt vai. Cô nghĩ tuổi mình còn khá trẻ, hơn nữa có bạn trai và nghĩ đến chuyện lập gia đình thì để sau cũng chưa muộn.

Vậy mà đâu có ngờ, chuyến nghỉ phép một tuần về giỗ mẹ lần này lại xảy ra nhiều chuyện đến thế, sau ba ngày nữa Sở Tư Hạ chính thức trở thành Ngôn phu nhân. Cũng may đây chỉ là hôn nhân dựa trên hợp đồng, chỉ cần hết hạn cô sẽ trở lại như xưa.

- Không biết cái tên này nghĩ cái gì nữa, anh ta lại bắt mình kết hôn mới nói ra sự thật. Cái gì mà vì muốn các cô gái khác không theo đuổi mình, đúng là cái tên chết bầm tự luyến.

Tư Hạ cứ chửi thầm Duật Hàn trong không khí. Ngày mai thì cô và anh sẽ công khai việc kết hôn lên báo trí, hai ngày sau bọn họ sẽ chụp ảnh cưới, thuê đồ rồi làm thủ tục đăng kí giấy tờ để xác định Sở Tư Hạ và Duật Hàn chính thức là vợ chồng. Đó, mọi thứ thật nhanh chóng không cho phép cô có quyết từ chối. Trời ơi không biết cuộc sống diễn ra trong một năm sẽ trôi qua như thế nào đây, thật luyến tiếc những ngày tháng độc thân kia mà.

Được một lúc khá lâu, cô ra khỏi phòng để xuống sảnh dùng bữa tối. Mặc trên người bộ đồ màu tím nhạt, mái tóc vừa được sấy khô nên trông chúng rất bồng bềnh. Tư Hạ đang bước đi thì phía đối diện hành lang Sở Á Vân cũng đã về nhà, trông cô ta rất tức giận khi nghe điện thoại. Hình như đang bực tức điều gì.

Cô cũng không lên tiếng để chào vì Á Vân đang nghe máy và có vẻ tập chung vào cuộc nói chuyện đó, hai người có lướt qua thì cô ta bỗng đụng mạnh vào vai cô một cái. Cảm giác đau điếng truyền lại làm cho Á Vân mới để ý, khuôn mặt cau có lại càng tức giận, mặc kệ để cho người ở đầu dây bên kia nghe thấy.

- Này chị, mắt chị bị mù à? Có biết tránh đường không thế, nếu mắt có vấn đề thì mai đi khám khám lại đi. Lượn vượn trong nhà suất ngày sao không biến lại chỗ khu trọ đó đỡ ngứa mắt của tôi!

Cô ta ăn nói sất xược mắng Tư Hạ không ngừng, Tư Hạ vẻ mặt khó hiểu. Cô cũng không dễ dàng bỏ qua mà phản kháng.

- Này, rõ ràng vừa nãy em đụng chị mà. Là em nghe máy không để ý đường đi còn trách ai. Mà chị có đi thì cũng không đến lượt em đuổi đâu nhé, chị cũng không cần em nhìn mà để ngứa mắt cả.

Á Vân để lại cho cô một cái nhìn không mấy thiện cảm. Ánh mắt có phần coi lời nói của cô vào tai.

- Hứ.

Nói rồi cô ta rời đi, không biết thái độ Á Vân ở trường quay ra sao chứ ở nhà càng nổi tiếng cô ta hàm hồ. Bộ dáng đắc thắng tự dung tự tại, coi cô không được cái nào nổi trội hơn mình nên tỏ ra khinh miệt. Phần vì cũng quen với thái độ này, Tư Hạ không quan tâm mà bước tiếp.

- Đúng thật là.

____________________________

Cửa phòng được mở một cách mạnh bạo, chiếc túi xách được tháo ra để ngay ngắn nhưng trên mặt vẫn không dịu đi được một chút. Vừa cúp máy, Sở Á Vân nhìn vào màn hình điện thoại rồi vứt xuống giường. Nhanh sau đó, cô ta cũng ngồi ngay ngắn trên niệm êm ả. Đôi mắt vô thức nhìn chằm chằm vào bức tường, ánh mắt tức giận, khuôn miệng chỉ biết chửi thầm. Hết chuyện của chủ tịch lại đến chuyện Tư Hạ vừa rồi khiến Á Vân không vui lên được.

Khi về đến nhà, Mặc Đông Viễn không ngừng gọi điện hỏi thăm muốn hai người họ dùng chung bữa tối tại nhà hàng. Chuyện này thật không hiểu nổi, Mặc Đông Viễn trơ trẽn không ngừng làm phiền cô ta. Càng có khoảng cách thì hắn ta lại càng lấn tới. Có thể nhận thấy anh ta không phải vì thích mà đôi mắt nóng bỏng kia cứ dò xét từng đường, từng đường trên cơ thể của mình. Lúc đầu Đông Viễn cũng đâu như vậy, đợt trước có từng đồn đoán anh ta và Triệu Vu San đang hẹn hò. Cử chỉ hai người dành cho nhau cũng đủ chứng minh điều đó.

Từ sau khi cô ấy bị giết hại, hắn ta không lấy làm đau buồn mà lại tỏ ra thân thiết với Sở Á Vân. Cô ta nhạy bén đoán được hắn ta đang muốn thân thiết với mình, thật không hiểu nổi điều này. Con người đó càng lúc càng khiến cô ta cảnh giác và sợ hãi.

- Vậy là lựa chọn vào Lam Vũ ngay từ đầu là quyết định không đúng hay sao? Nhưng mà không vào đây thì mình đâu có được như bây giờ.

________________________

Tin tức về việc liên hôn giữa Ngôn thị và Sở thị sau một ngày nó đã trở thành tin tức đứng hot đứng đầu được rất nhiều người săn đón. Việc này sở dĩ thu hút là do mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ, không những vậy người con gái kết hôn với Ngôn Duật Hàn không phải là Sở Á Vân mà chính là Sở Tư Hạ. Mọi chuyện càng rầm rộ, nhân vật chính của bài báo lại càng nhiều người săn đón tò mò lấy tin. Dĩ nhiên bọn họ biết điều nên tráng mặt, chỉ thông báo và giải thích một lần duy nhất chứ không nói gì thêm.

Ngày thứ hai, chiếc xe sang trọng đậu ở nhà cô vào buổi sáng. Không ai khác người đó là Ngôn Duật Hàn, hôm nay họ sẽ đến cục dân chính để đăng kí giấy tờ.

Ngồi trong xe, Duật Hàn thỉnh thoảng nhìn cô rồi mỉm cười. Tư Hạ thấy vậy thì muốn né tránh cái ánh mắt kia. Chỉ là hôn nhân hợp đồng thì có cần tỏ ra ấp ám như hai người yêu nhau sắp sửa về chung một nhà đâu chứ. Ngay cả số điện thoại của cô anh cũng lưu lại.

Mọi thứ xong xuôi, Sở Tư Hạ mặc trên mình bộ váy cô dâu thật xinh đẹp sánh bước đứng cạnh Ngôn Duật Hàn. Thật là đẹp đôi, trái tim Ngôn Duật Hàn dâng lên cảm giác rung cảm. Ánh mắt yêu chiều nhìn người con gái từ giờ phút này chính thức là người vợ của mình của mình. Tư Hạ nhìn trong ống kính máy ảnh chỉ cười gượng gạo cho hoàn thiện bộ ảnh cưới.

" Từ giờ phút này em chính thức thuộc về tôi. Nghiên Nhi à, tìm lại em ở kiếp này thật hạnh phúc, mãi mãi chúng ta sẽ không chia lìa "