Lượm Được Vương Phi Tổ Tông

Chương 7: Hồng nương



Lục Sính Đình nghe Tề Tùng nói vậy thì đau lòng cho số phận của chính mình nàng không thân không thích nghiễm nhiên trở thành con mồi của Tề Chương mà hắn lợi dụng xong lại ra tay diệt khẩu, tiếng khóc của nàng đau xé tâm can: " Cha, nữ nhi hại chết người rồi. Nữ nhi bất hiếu. "

- Cô khóc cũng không ích gì, mọi việc đã rõ ràng thế thì ta sẽ giúp cô sắp xếp một nơi ở mới, công việc để cô làm.

- Dù gì bây giờ tiểu nữ cũng chỉ có thể dựa vào Tam hoàng tử mà sống tiếp.

Sính Đình di chuyển nặng nề từ giường ngã xuống đất, ngay ngắn mà dập đầu cảm tạ Tề Tùng, chàng khiến cuộc đời nàng lở dở khiến nàng cả đời không thể xuất giá nhưng chàng lại là ân nhân cứu mạng nàng, cho nàng cuộc sống tốt đẹp hơn.

- Cô không thể sống dưới cái tên Lục Sính Đình được nữa, Tề Chương hạ thủ với cô hôm đó cô bị trúng tên chắc hẳn hắn nghĩ cô không thể sống sót, giờ mà quay lại với cái tên này cô sẽ càng dễ gặp nguy hiểm....- Tề Tùng ngập ngừng đôi chút cẩn thận nhìn Sính Đình đang không còn chút sức lực nào quỳ trên nền đất lạnh, bị hại thê thảm mà còn tự quỳ trên đất chàng ngứa mắt nhịn không được đến bế nàng lên cách dứt khoát.

- Tam hoàng tử, người... lại định làm gì ta? - Lục tiểu thư theo phản xạ mà hai tay che ngực sợ lại xảy ra chuyện như hôm đó, ánh mắt vô cùng sợ sệt không dám nhìn thẳng đối phương.

- Cô đang bị thương lại quỳ trên đất lạnh, nhớ kỹ ta cứu sống cô một lần không có lần hai. Yêu quý mạng sống của mình đi đấy!

Chờ chàng rời đi, Lục Sính Đình nằm trên giường thở từng hơi nặng nề, nàng thật sự phải nương nhờ Tam hoàng tử sao? Cả đời này nàng không được sống là chính mình như nàng hằng mong ước nữa rồi, đợi vết thương lành lại khi ấy có thể tự do.

Ngày qua ngày, vết thương trên lưng nàng cũng hồi phục nàng đã có thể rời phủ mà ra đi tìm cuộc sống mới, Tề Tùng trong thời gian này đã giúp nàng rất nhiều thay tên đổi họ cho nàng một danh phận mới.

- Lục tiểu thư, Tam hoàng tử cho gọi người.

- Được, phiền nhắn lại với y Sính Đình sẽ lập tức sang.

Dưới sự dẫn dắt của gia nhân nàng đến gặp Tề Tùng: " Tam hoàng tử cho gọi tiểu nữ? "

- Sính Đình, thời gian qua cô chịu khổ rồi. Ta đã suy nghĩ qua đổi tên cô thành Hồng Nương cô sẽ là kỷ nữ bậc nhất kinh thành.

- Kỹ nữ? Tam hoàng tử người nghiêm túc đó chứ, tiểu nữ đường đường danh môn khuê các mà lại bước chân vào ngành bán hoa sao? Tiểu nữ không muốn.

Lục Sính Đình bàng hoàng không giữ được bình tĩnh, lẽ nào sau đêm ân ái đó chàng thật sự xem nàng là loại thấp kém, không không thể có chuyện này được. Nàng rất không nguyện ý.

- Sính Đình nghe ta nói, cô không phải tiếp khách cô chỉ mang danh ở Mai Yên Lầu là một kỹ nữ bán nghệ không bán thân, hiểu không? Nơi ở của cô ta đã sắp xếp, Ngư Dụ sẽ bảo vệ cô yên tâm. Tề Chương sẽ không nhận ra.

- Bán nghệ không bán thân, chung quy vẫn là kỹ nữ.

- Sính Đình, cô từng học qua tỳ bà đúng không? Cô chỉ cần một ngày chơi vài bài chẳng phải lên giường với bất cứ ai.

- Lời Tam hoàng tử nói là thật?

- Là thật.

Chỉ cần câu đảm bảo này nàng gật đầu đồng ý, từ đó kinh thành rất nhanh nổi danh đệ nhất kỹ nữ Hồng Nương.

Diệp Mạn Nguyệt đang cùng Tề Tùng ăn uống ở Mai Yên Lầu vô tình đoàn người của Hồng Nương cầm tỳ bà đi ngang qua, nhìn thấy mỹ nữ yêu kiều đã từng gặp Mạn Nguyệt vui vẻ vẫy tay với nàng: " Hồng Nương tỷ tỷ, lại gặp nhau rồi. "

Hồng Nương nghe thấy giọng nói trong trẻo cất lên thì dừng lại ánh mắt chạm trực tiếp lên người Hầu Vương gia lẫn Diệp tiểu thư, nàng khẽ gật đầu mỉm cười: " Hầu Vương gia, Diệp tiểu thư lại gặp nhau rồi. "

- Tỷ tỷ đang đi biểu diễn sao? Diệp Mạn Nguyệt tiến đến sờ sờ cây tỳ bà.

- Phải, không tiện trò chuyện với tiểu thư chúng ta hẹn khi khác nhé.

Nói rồi Hồng Nương lướt đi nhẹ như gió Mạn Nguyệt nhìn theo hâm mộ mãi không thôi Tề Tùng nhìn thấy hết cảnh này bước ra xoa đầu nàng một cái: " Rất ngưỡng mộ sao? "

- Phải, tỷ ấy rất đẹp huynh có thấy không? Tỷ ấy lại còn mềm mỏng thướt tha như vậy.

- Hồng Nương có đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng muội.

Một câu cực đầy đủ ý tứ mà nàng muốn nghe, nàng e thẹn mỉm cười trái tim đang vì chàng mà thổn thức.

Thời gian này bọn họ đang bận sớm tối bên nhau nào ai biết ở biên cương kia đang có người thầm thương trộm nhớ bạch nguyệt quang, Trường An đến Bắc Diệp sau sự cố đấm Hầu Vương chàng ngày ngày viết thư trao đổi với Vinh Tỷ Nhi, chuyện gì cũng nói chủ yếu chàng muốn biết cô ấy có sống tốt không có hạnh phúc không mà Vinh Tỷ Nhi dạo này nhàm chán viết thêm mắm dặm muối khiến con tim Trường An thổn thức, dưới ánh trăng đêm chàng ngồi uống rượu một mình trên tay cầm phong thư Tỷ Nhi gửi đến: " Tiểu Nguyệt, huynh cầu chúc cho muội một đời bình an vui vẻ " nói đoạn chàng nâng bình rượu lên nốc cạn, dường như rượu hôm nay không đủ làm chàng say bình thường một hai chén chàng đã gục lên gục xuống lần này một bình, hai bình, ba bình chỉ càng khiến chàng thêm tỉnh táo.

Sáng hôm sau Tỷ Nhi có nhã hứng dạo phố, nàng cùng Lục Anh lượn khắp kinh thành mua sắm tâm trạng tốt nhìn gì cũng muốn mua. Tay Lục Anh đã bê không biết bao nhiêu hộp lớn hộp nhỏ rồi, Lục Anh vừa khệ nệ bê đồ vừa than thở với Tỷ Nhi: " Nhị tiểu thư chúng ta còn mua đến khi nào nữa ạ? Tay của nô tỳ đã mỏi lắm rồi. "

Tỷ Nhi cũng chẳng có mục đích gì miễn là mua phục sức mang lên cho người ta biết nàng là người nhà giàu, thế là được: " Lục Anh ráng một chút, chúng ta đi xem thêm tao đầu [ trâm cài tóc ] nữa thì về. " sau đó nói là làm cô lượn ngay vào một tiệm trang sức đang đứng xem xét lựa chọn thì nghe tiếng người nói đằng xa: " Hầu Vương gia, thiếp có chuyện muốn nói. " Tỷ Nhi lập tức quay phắt lại ngó nghiêng thì thấy bóng dáng nam nhân cao lớn đang dây dưa với một cô gái nhìn họ cứ như đôi tình nhân, Tỷ Nhi linh tính được có điều gì mờ ám lại không muốn Mạn Nguyệt vì đau khổ làm hỏng kế hoạch tuyệt vời sắp tới nên đã lén đi theo, Lục Anh ngạc nhiên gọi với theo: " Tiểu thư tiểu thư, người đi đâu vậy? " đáp lại Lục Anh cô chỉ sụyt một cái dặn dò hãy mang đống hàng này và chờ cô ở nhà rồi sợ sẽ mất dấu Tỷ Nhi vội đi theo.

Nàng cứ đi đi mãi đến một nơi khá vắng với vẻ sầm uất thường có của kinh thành, Hồng Nương một mực dẫn Hầu Vương đi trước nàng len lén theo sau đến một nơi trông như điền trang rộng rãi mà tiện nghi nàng thấy họ cùng nhau vào đó, thật không thể theo cho trót nàng đành kiếm một chỗ tạm đứng vào nghe lén.

- Vương gia chuyện này rất quan trọng.

- Là chuyện gì?

- Thiếp...thiếp có thai rồi.

- Có thai?

Giờ phút này hắn không thể bỏ lỡ việc thực hiện kế hoạch chỉ vì cái thai của Hồng Nương, chẳng biết từ khi nào nàng ta đã tâm tâm niệm niệm đi theo Hầu Vương dù là kỹ nữ bán nghệ không bán thân nhưng chỉ duy nhất với hắn là cô bán thân. Dù gì trước đây cô cũng đã từng làm chỉ là hiện tại kỹ năng thuần thục hơn trước nhiều hơn.

- Huynh không vui sao?

- Vui gì chứ, bổn vương không muốn đứa bé này. Ngươi bỏ đi

- Vương gia người nói nhẹ nhàng thật đấy, muốn bỏ là bỏ sao? Người chơi thiếp chán rồi nên muốn bỏ chứ gì, người muốn Diệp Mạn Nguyệt kia nằm dưới thân người mà rên rỉ nỉ non hơn chứ gì?

" Chát " một cái tát đau như trời giáng xuống gò má xinh xắn của Hồng Nương, bàn tay của Tề Tùng in rõ 5 ngón lên má nàng, hắn cũng không biết xử trí sao đành dùng bạo lực với đối phương.

- Vương gia, chàng đánh thiếp? Lẽ nào chàng thật sự vì nàng ta? Nàng ta ngây ngô ngốc nghếch có điểm nào xứng với chàng không? Chỉ có thiếp, chỉ có Lục Sính Đình này mới xứng với chàng.

Hồng Nương khóc lóc giận dỗi đi vào trong, Vinh Tỷ Nhi ở ngoài lắng nghe hết cuộc trò chuyện khiến bản thân bị sốc nàng ta đưa tay che miệng thể hiện sự bất ngờ, nghe những thứ cần nghe nàng vội rời đi nhưng xui là lúc rời đi nàng đã vội đạp phải mảnh chai tạo nên tiếng động khiến Tề Tùng chú ý, hắn giương mắt nhìn ra ngoài không thấy ai nhưng lại nghi ngờ bước ra trông thấy bóng dáng nữ nhi đang toan tháo chạy: " Là ai? "

Biết mình không trốn được Tỷ Nhi chầm chậm xoay người: " Vương gia là muội.. "

Hắn nhận ra nhị tiểu thư Diệp gia, ngày thường không lưu tâm cô ta lắm nhưng hôm nay sao lại để ý như vậy có lẽ vì nàng đã vô tình nghe thấy chuyện chàng muốn che giấu, Tề Tùng đưa Tỷ Nhi đến quán trà không xa lắm nhưng vẫn rất xa kinh thành.

- Chuyện ban nãy muội có thể giúp huynh.

- Giúp bổn vương, cô có cách gì?

- Chỉ cần để nàng ta sảy thai chuyện này sẽ không nguy hại đến mối quan hệ của huynh và tỷ tỷ.

- Cô nhẫn tâm vậy? Vừa nghe loáng thoáng đã chịu giúp bổn vương?

- Ha, không phải chính huynh cũng không muốn đứa bé này?

Vinh Tỷ Nhi chỉ nghĩ rằng vì Hồng Nương và đứa bé xuất hiện sẽ ảnh hưởng tình cảm của tỷ tỷ nàng, như vậy việc nàng có thành công cướp lấy Tề Tùng hay không còn là vấn đề nàng cảm thấy đây là cơ hội lớn để có được lòng tin khiến cho chàng nhớ mặt nàng hơn, nhớ tên nàng hơn.

Thoả thuận xong bọn họ cùng về, Tỷ Nhi không đem chuyện này kể với Mạn Nguyệt chỉ cố ý đến phòng Mạn Nguyệt chơi sau đó cố ý buột miệng: " Sáng nay muội đi mua đồ vô tình trông thấy Hầu Vương gia dây dưa cùng Hồng Nương, không biết họ có chuyện gì.."

- Cái gì, dây dưa cùng Hồng Nương á. Không thể nào, Hồng Nương chỉ là tri kỷ của chàng ấy thôi.

- Tri kỷ sao? Tỷ thật sự nghĩ vậy?

- Không thì sao chứ? Yêu đương phải tin tưởng lẫn nhau mà tỷ thì vô cùng tin Tề Tùng huynh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tỷ đâu.

Tỷ Nhi cười nhạo nàng trong bụng, không làm gì có lỗi đâu chỉ làm Hồng Nương có thai thôi nàng cảm thấy Mạn Nguyệt này yêu vào mù quáng quá nên cũng không nói gì thêm, nhanh chóng cáo lui chuyện hôm nay cô phát hiện ra đúng là chuyện thú vị tiếp theo đây cô sẽ điều chế thuốc sảy thai để cho Hồng Nương không thể giữ đứa bé này, càng hay rằng Tề Tùng sẽ xem cô như ân nhân.

Tề Tùng bắt đầu cho người tăng cường thăm nom chăm sóc Hồng Nương hơn khiến cô cho rằng chàng đã suy nghĩ lại một lòng mong muốn đứa bé này, mỗi ngày đều nấu món ngon đem đến cho cô mà cô đâu biết những món này do chính tay Tỷ Nhi cho hương liệu vào trực tiếp khiến cô sảy thai, mọi món ăn như thịt, tôm cá bổ cho thai nhi đều đã chứa một lượng thủy ngân vừa đủ kế đó lại tặng cho Hồng Nương gối thơm, Ngư Dụ truyền lại lời rằng gối thơm sẽ giúp cô ngủ ngon hơn nhưng trong gối cũng đã chứa một lượng xạ hương. Lại đến khi Hồng Nương đi tắm, mọi khi cô rất cẩn thận công đoạn này nhưng gần đây có thai không cho phép bản thân vận động mạnh nên việc này sẽ phụ thuộc vào nha hoàn hầu hạ. Đương nhiên những người này đã bị Hầu Vương dặn dò rất kỹ mới được đến, xạ hương được pha vào nước lại trộn cùng các loại hoa có màu tím chính là kịch độc mà Hồng Nương không biết, mùi thơm toả ra nàng cứ nghĩ mùi thơm tự nhiên của hoa ai mà ngờ đấy lại là thứ khiến cô dễ tuột thai.

Một hôm khi đang ngủ, bụng Hồng Nương đau dữ dội nàng ta túm lấy góc chăn mà nhíu mày ôm bụng, chiếc bụng đã tròn lên khoảng 5-6 tháng áp lực lên người nàng khiến nàng đau không trở nổi mình, cũng may hôm nay Ngư Dụ đến canh gác nếu không sẽ không phát hiện ra.

Hồng Nương đau đớn gọi ra ngoài: " Ngư Dụ, gọi đại phu.. Mau gọi đại phu. "

Ngư Dụ nghe thế chạy vào thì thấy chiếc chăn đắp ngang người cô phía dưới đang thấm đẫm máu tươi, hắn cũng lo lắng mà chạy đi gọi đại phu, lúc này Hồng Nương quằn quại trên giường bụng nàng rất đau rất đau tựa hồ có thể lấy mạng nàng luôn vậy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi nàng thở sâu từng hơi vô cùng nặng nề: " Con ngoan đừng hư nữa, mẫu thân nhất định sẽ đưa con ra bình an. "

Độ khoảng nửa canh giờ đại phu mới đến thì Hồng Nương đã mê man rồi, máu thấm đẫm chăn nhìn sơ là biết không cứu được nhưng Ngư Dụ vì thương xót cho nàng nên đã yêu cầu đại phu chữa trị, đại phu nhìn cảnh tượng này cũng chỉ biết tặc lưỡi: " Khó nói khó nói lắm. Lão phu không chắc có thể giữ đứa bé. "

- Không giữ được đứa bé thì giữ mẹ, cầu xin đại phu cứu giúp nàng ấy.

Đại phu kêu Ngư Dụ chuẩn bị thau nước nóng, vài dụng cụ cần thiết rồi bảo hắn ra ngoài bên trong ông tự mình đưa thai nhi ra ngoài, Hồng Nương cũng cảm nhận được sự đau đớn nhưng là không thể mở mắt nổi.

Đến khi Hồng Nương tỉnh dậy thì đã xong xuôi, bụng nàng phẳng lì như thời con gái, nàng hoảng hốt bật dậy sau khi sờ bụng: " Con ta con ta đâu? "

Tề Tùng ngồi sẵn bên mép giường bắt lấy hai bả vai nàng nhìn cách trìu mến an ủi: " Con đã không còn nữa, ngươi còn trẻ sau này còn cơ hội. Đại phu bảo ngươi cần tịnh dưỡng thời gian này cứ ở yên đây đừng đi lung tung. "

Một câu nói đủ giết chết tâm can cô, con mất rồi vì sao chứ cô vô cùng chờ mong đứa con này mà, không có nó sao cô có thể đứng vững trong Hầu phủ so sánh nổi với Diệp tiểu thư, nàng đau khổ ngẩng đầu lên khóc nức nỡ cả đời này ngoài chuyện ô nhục năm 16 tuổi thì chuyện này là chuyện khiến nàng đau đớn nhất.

Tề Tùng hẹn gặp Vinh Tỷ Nhi ở tệ xá nhỏ, hắn cho cô một túi tiền bên trong đều là đỉnh bạc to nặng: " Cái này là phần thưởng của ngươi. "

- Đa tạ Hầu Vương gia nhưng tiểu nữ giúp người không cần người báo đáp.

Tỷ Nhi liếc nhìn túi tiền rồi lại nhìn Tề Tùng, cô muốn hắn nhớ đến cô chứ không phải dùng tiền mua chuộc cô.

- Số tiền này ngươi còn chê ít sao?

- Không dám, chỉ là Hầu Vương gia nghĩ tiểu nữ giúp người vì mấy đỉnh vàng cũng quá xem thường tiểu nữ rồi đi.

- Ngươi muốn gì?

- Không có gì...

Vinh Tỷ Nhi xoắn xoắn lọn tóc nhỏ trên ngón tay, thấp thoáng để lộ cần cổ thiên nga trắng muốt.

Hầu Vương ăn chơi có tiếng sao lại không nhìn ra thủ đoạn của đối phương, hắn trực tiếp đến bế xốc cô lên hung hăng thả xuống giường sau đó nằm đè lên thân cô: " Điều ngươi muốn là như vậy chứ gì? "

- Mong Vương gia tự trọng, muội cũng là con nhà khuê các.

- Khuê các, haha, cô chẳng qua chỉ là con gái nuôi.

Thì sao? Mất mặt lắm à, cô bị trọc chúng chỗ giận mà dứt khoát đẩy Tề Tùng ra, ngồi dậy chỉnh trang y phục sau đó ra về lúc đi không quên ném lại cho hắn một cái lườm sắc lẹm: " Mong Vương gia chú ý lời nói, tỷ tỷ của ta biết được không xong đâu. "

Hắn quên mất Mạn Nguyệt phải rồi hắn đang yêu đương cùng nàng ta, quen nữ nhi tốt quá nhàm chán nhưng cũng không thể chia tay hắn câu môi nhàn nhã nói một tiếng: " Bảo với nàng ấy bổn vương nhớ nàng. "

Vinh Tỷ Nhi cảm thấy muốn nôn oẹ vì độ lật mặt của tên tra nam số một này, hắn có thể vì vương vị mà yêu hết cô này đến cô khác lại còn xém chút ăn luôn muội muội ái nhân. Cô biết rằng mình đã thành công tiếp cận Tề Tùng nhưng đồng thời cũng phải cẩn thận tên cáo này.