Lượm Được Vương Phi Tổ Tông

Chương 6: Mộng yêu đương



Diệp Mạn Nguyệt và Tề Tùng chính thức bước vào khoảng thời gian yêu đương mặn nồng, dường như ngày nào họ cũng hẹn nhau không đi thưởng hoa cũng là đi ngắm trăng, ngắm sao chèo thuyền xem ca múa trái tim thiếu nữ của đại tiểu thư Diệp gia một lòng chìm đắm trong khoảnh khắc này còn Tề Tùng dù ở bên cạnh nàng nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến ngai vị, bí tịch cùng suy tính được Hoàng thượng trọng dụng hơn nhưng có vẻ rất khó.

Ngày đó khi chàng còn là thiếu niên mới lớn dưới vòng tay dạy dỗ của Mẫn Phi chàng cũng rất ưu tú trong dàn hoàng tử của Phong Đức Đế ấy thế mà vào ngày đại hôn của Trưởng công chúa vì khả năng uống rượu còn chưa được tốt mà bị hạ thuốc, những hoàng tử lúc ấy không được trọng dụng lại lớn hơn chàng nhiều tuổi đã bày mưu tính kế điển hình là Nhị hoàng tử Tề Chương sớm đã gai mắt hoàng đệ vì suốt ngày nghe những lời có cánh của triều thần hắn nghĩ mình nhất định được lập làm Thái Tử ai ngờ rằng Tề Tùng lại được lòng phụ hoàng hơn, Tề Chương đã chọn lấy khuê các Lục gia Lục Sính Đình mà xuống tay, Lục Sính Đình khi ấy 16 tuổi vẻ đẹp tựa trăng non lại như gió xuân là một tiểu mỹ nữ. Lục Sính Đình là con gái của Chính Nghị đại phu trong triều nàng ta chẳng hề quen biết Tề Chương lẫn Tề Tùng, ngày đại hôn ở phủ công chúa mới là lần chạm mặt đầu tiên.

Lục Sính Đình xinh tươi ăn vận y phục đúng mực, trên người man mát thơm mùi hoa lộ thủy [ nước hoa ] bên dưới cổ nhỏ đeo một chiếc cước liên [ lắc chân ] khắc hình hoa thủy tiên mỗi bước đi của nàng lắc chân rung lên nghe rất vui tai, khi đó Sính Đình nổi bật lắm. Tề Chương chờ đợi lễ bái đường của trưởng tỷ xong thì lập tức hành động, hắn hạ thuốc vào thức ăn của nàng sau đó nhân lúc hai người bất tỉnh liền đưa đến chung một phòng nằm khuất tẩm phòng của công chúa.

Hai hạ nhân hồi hộp hoàn thành nhiệm vụ, đi ra góc khuất được bức tường che chắn gặp chủ nhân: " Nhị Vương gia, mọi việc đã ổn thoả. "

- Ngươi chắc chắn chứ?

- Nô tài chắc chắn, Tiểu Phúc cùng đi với nô tài đã kiểm tra rồi.

- Vậy thì được.

Tề Chương nở một nụ cười lạnh phất tay cho họ lui ra, ngẩng đầu nhìn trăng tròn lòng thầm nhủ: " Đêm nay ngươi sẽ sáng như vầng trăng này. "

Trong cơn mê thiếu niên 18 gần nữ sắc nhất thời không kiềm chế được dục hoả của mình mà lâm hạnh Lục Sính Đình, Sính Đình có cảm nhận được đau đớn thể xác nhưng là cơ thể nam tử quá mạnh mẽ căn bản không kháng cự được, thị nữ Tiểu Hoa theo hầu tiểu thư Lục gia bây giờ đang khóc thút thít vì để lạc tiểu thư Tề Chương đã tính toán kỹ nên giả vờ đi ngang bắt gặp Tiểu Hoa nhỏ nhắn đang sợ hãi: " Ngươi là người của ai, trong phủ công chúa không thể chạy lung tung. " hắn ra vẻ đạo mạo hỏi nha hoàn Lục gia.

- Nô tỷ, nô tỳ là người của Lục tiểu thư Lục Gia.

- Ồ, vậy sao ngươi không bên cạnh tiểu thư hầu hạ còn chạy lang thang ngoài này.

- Tiểu, tiểu thư lạc mất rồi nô tỳ không thấy tiểu thư đâu. Nô tỳ chỉ mới đi lấy chút món ăn nhẹ thì tiểu thư đã biến mất.

- Biến mất?

- Phải, thiếu gia người để nô tỳ đi tìm đi. Lục lão gia sẽ giết nô tỳ mất.

- Ta giúp ngươi. Đừng sợ

Tiểu Hoa lúc này đã hồn vía lên mây, mắt nàng ta đỏ hoe ngân ngấn lệ vội vã đi tìm, Tề Chương gọi hai hạ nhân ban nãy cùng đi họ vờ tìm cho có lệ chứ thừa biết Lục Sính Đình ở phòng nào. Dẫn Tiểu Hoa đi những nơi gần tẩm phòng Trưởng công chúa không thấy người đâu, Tiểu Lăng lắc đầu: " Tất cả các phòng có thể tìm đều tìm cả rồi, Nhị Vương gia chúng ta còn tìm ở đâu được nữa? "

Tiểu Hoa nghe đến " Nhị Vương gia " tái mét cả mặt: " Nhị... Nhị Vương gia sao? "

- Ngươi không cần phải sợ bổn vương như thế, khu này đã tìm qua chỉ còn khu khuất với nơi này vẫn chưa tìm, chúng ta qua đó đi.

- Tiểu Hoa cô đừng lo quá, Nhị Vương gia nhà ta nhất định sẽ tìm giúp cô. - Tiểu Phúc chen lời phụ hoạ.

Bốn người đẩy cửa tìm khắp nơi còn gian phòng nằm cuối đường hành lang, Tiểu Phúc Tiểu Lăng giả vờ đẩy cửa như các phòng khác đột nhiên cửa mở được, Tiểu Hoa lo lắng chạy đến mở toang cửa ra, khoảnh khắc này cô nhìn thấy Lục tiểu thư đang nằm ngủ cạnh Tề Tùng mà trên người không một mảnh vải...

Tiểu Lăng Tiểu Phúc giả vờ bất ngờ phản ứng đưa tay che mắt rồi chạy ra ngoài, Tề Chương cũng giả vờ hốt hoảng bước vào trông thấy cảnh tượng như ý mình trong lòng dâng lên cảm giác đắc ý không nguôi, hắn hùng hổ bước đến xách cổ hoàng đệ lên tát cho tỉnh còn lớn tiếng: " Tề Tùng, ngươi xem ngươi làm ra chuyện tốt gì đây? "

Tề Tùng bị tát cho ngây người, tỉnh dậy trong cơn men thấy mình trần như nhộng bên cạnh lại là mỹ nữ đang được nha hoàn lay dậy, Tiểu Hoa sợ hãi khóc lóc gọi Sính Đình nàng ta mơ màng mở mắt, nàng cũng thấy bản thân loã thể trước mặt Tề Chương lẫn Tề Tùng vội vã kéo mền đắp ngang ngực, Tiểu Hoa nhanh tay khoác áo ngoài của nàng lại.

- Không... việc này... sao đệ có thể say chứ?

- Đệ còn nói nữa? Trinh tiết của người ta bị đệ hủy rồi đấy!

- Đừng nói nữa, tiểu nữ không muốn nghe. Chuyện này không thể đâu...

Lục Sính Đình hoảng loạn khóc nức nở, gương mặt xinh đẹp giờ đây đang bị nhoà đi bởi hai hàng lệ, Tề Chương lý trí bảo Tiểu Hoa đưa nàng ta đi còn mình lôi Tề Tùng đến chỗ Trưởng công chúa đòi công đạo.

Trưởng công chúa đúng là không ai xui xẻo bằng, nàng mặc hỷ phục ngồi trong phòng lớn mà nghe đám người tố tụng nhau.

- Trưởng tỷ, đệ phát hiện Tam hoàng đệ chiếm tiện nghi Lục tiểu thư.

- Trưởng tỷ, đệ không có.

- Ngươi không có nhưng khi bổn vương vào thì ngươi trần như nhộng? Chuyện này có thể một mình Lục tiểu thư làm sao?

- Trưởng tỷ, đệ cũng không biết tại sao đệ lại ngủ cạnh Lục tiểu thư.

Tề Tùng ra sức phân trần, Lục Sính Đình tủi nhục siết chặt cổ áo đã được cài lại nàng uất hận nhìn nam tử đã chơi trò yêu tinh đánh nhau cùng nàng rồi lại chối bỏ trách nhiệm: " Tam Vương gia, ngài nói vậy mà nói được sao? Người chịu tổn thương là tiểu nữ. "

- Lục cô nương ta không có ý này nhưng quả thật vì sao chúng ta lại ngủ cạnh nhau thì ta không biết mà.

" Bốp " Tề Chương nóng giận tát hoàng đệ một cái: " Tên cẩu hoàng đệ này, ngươi chiếm tiện nghi nàng ta rồi chối bỏ trách nhiệm ngươi có xứng làm minh quân tương lai không? "

Tề Tùng bị tát một cái, trên má còn nóng ran đột nhiên hiểu ra lời Tề Chương nói, hoàng vị. Hoá ra hắn ta nghe các đại thần đồn mình có khả năng lập thành Thái tử hơn hắn cho nên hắn mới bày kế hại chàng, chàng cười khẩy một cái: " Minh quân tương lai? Hoá ra là vì hoàng vị. "

Tề Chương mất kiên nhẫn nhìn Tề Tùng rồi ngẩng đầu nhìn Tề Chiêu như trông ngóng một điều gì đó, Tề Chiêu công chúa không muốn xem vở kịch lộn xộn này thêm tí nào nó đã phá hỏng hôn lễ của nàng, nàng nhíu mày thương xót cho Lục Sính Đình đang khóc nức nở rồi lại nhìn hai hoàng đệ: " Đến nước này thì phải trình lên Phụ hoàng, các ngươi giải tán đi. Tiểu Lăng Tiểu Phúc đưa Tiểu Hoa cùng Lục tiểu thư hồi phủ, còn Tề Tùng... Đệ cùng ta nhập cung đi. "

Thôi xong, đến đây thì Tam hoàng tử cũng đoán ra hắn sẽ gặp chuyện gì rồi. Phong Đức Đế đang vui vẻ vì đại hôn của công chúa nghe thấy con gái cùng Tam hoàng tử nhập cung ông lại hơi cau mày, ngồi trên ghế rồng nhìn hai con đang quỳ ông cảm thấy chuyện không lành.

- Phụ hoàng, nhi thần có chuyện cần bẩm báo.

- Chiêu nhi con không ở phủ công chúa cùng phò mã đi đưa Tùng nhi đến đây làm gì?

- Phụ hoàng, Tam hoàng đệ say rượu đã cùng Lục tiểu thư con của Chính Nghị đại phu viên phòng rồi.

- Cái gì cơ?

- Nhi thần bị oan, nhi thần không biết vì sao thức dậy đã thấy Lục tiểu thư nằm đó rồi.

Phong Đức Đế ném tách trà mạnh xuống nền, tách trà vỡ toang ra từng mảnh nước trà hảo hạng làm ướt một vũng nền.

- Ngươi có biết điều mình vừa làm không đấy?

- Lục tiểu thư rất uất ức, nhi thần đưa nàng ta hồi phủ nhưng không chắc nàng ta sẽ cam chịu.

- Phụ hoàng, là Tề Chương, huynh ấy muốn hại con, hại con. Chắc chắn huynh ấy hạ độc.

- Ngươi im đi, dục hoả trong người không thể kiềm chế chút sao? Bây giờ hay rồi, trẫm thật sự rất thất vọng về ngươi.

" Rất thất vọng " cứ vang lên quanh quẩn trong đầu Tề Tùng, chàng ngẩn ngươi quỳ bệt ra nền tương lai rộng mở này chính thức khép lại rồi.

Hôm sau thượng triều ai cũng biết chuyện này cứ bàn nhau to nhỏ mãi tới khi Phong Đức Đế bước vào ngồi trên ghế rồng họ mới dừng bàn tán. Hàng ngũ phe cánh của Nhị hoàng tử đâm chọt: " Tâu Hoàng thượng, chuyện của Tam hoàng tử đêm qua người định xử trí thế nào ạ? "

- Còn xử trí thế nào nữa. - Ông mệt mỏi lườm hắn

- Hoàng thượng, Lục tiểu thư đã không còn rồi thiết nghĩ nên cho vị ấy một danh phận ạ.

- Danh phận gì? Lục Sính Đình căn bản không cần danh phận, cô ta chỉ là uất ức thôi.

- Nên cử hành hôn lễ cho hai người họ ạ, Hoàng thượng cũng biết Lục Chính Nghị chắc chắn sẽ không tha cho Tam hoàng tử.

Vừa dứt lời, Lục Chính Nghị bực mình bước vào trong, hắn hành lễ với vị cao cao tại thượng trên kia xong không đợi hai chữ " miễn lễ " đã đứng phắt dậy.

- Trẫm biết ngươi đến vì chuyện gì.

- Hoàng thượng, xin hãy dành lại công bằng cho con gái thần. Nể tình Lục gia phụng sự Hoàng thượng bao năm, hạ thần xin người giúp Lục gia.

- Lục Chính Nghị, chuyện này Tùng nhi sai thật nhưng nó còn nhỏ, phạm sai lầm là điều khó tránh khỏi. Hay là nạp con ngươi làm tiểu thiếp, như vậy cũng xem như bù đắp.

- Tiểu thiếp? Hoàng thượng, con gái thần bị Tam hoàng tử làm ô nhục rồi phải vào phủ với danh tiểu thiếp sao? Sính Đình hiền hoà như vậy người không thể cho con bé làm vương phi ạ?

- Vương phi phải do ta chọn, ngươi có quyền gì mà yêu cầu. Bãi triều đi, hôm nay đủ rồi.

- Hoàng thượng...hoàng thượng...

Lục Chính Nghị bất lực gọi với theo nhưng hoàng đế mà ông tận tụy phụng sự đã bỏ đi dứt khoát, các quan thần trong triều người thì tội nghiệp người thì mắng đáng đời, Lục Chính Nghị lực bất tòng tâm mà trở về.

Lục Sính Đình nhốt mình trong phòng mãi không chịu ra mặc cho gia đình có ra sức lôi kéo, nàng ta quẩn trí lắm rồi sai Tiểu Hoa đi mua bánh ngọt nhưng một mình viết di thư, nàng khóc rất nhiều nước mắt rơi lã chã ướt cả giấy thanh danh coi như bị hủy thật sự nàng không dám đối diện.

- Cha, thực xin lỗi, hài nhi bất hiếu.

Sính Đình tung mảnh lụa trắng lên trần nhà, bắc một cái ghế đứng lên nàng ta một lòng muốn tự vẫn, không thể chịu đựng được ánh mắt khinh thường của người khác nữa rồi, nàng tròng mảnh lụa vào cổ đá ghế ngã lăn xuống đất, một mình dãy dụa trên cao, chiếc lắc chân nàng vẫn thường đeo vang lên từng tiếng, âm thanh trong trẻo ấy từng nhịp từng nhịp chuyển động theo chân nàng vùng vẫy. Từ lúc xảy ra chuyện Tề Tùng vẫn luôn lo lắng cho Sính Đình, sai người thăm dò, hạ nhân của chàng ở trên mái nhà thấy Lục tiểu thư tự vẫn liền gở miếng gạch trèo xuống đỡ nàng ta. Hên là hắn biết chút y thuật, tạm thời Lục Sính Đình chỉ hôn mê chưa nguy hiểm tính mạng hắn bấm huyệt đạo an thần chỉ nhằm cho nàng ngủ.

Tiểu Hoa đi mua bánh về, nhìn thấy dải lụa trắng lại thấy tiểu thư nằm trên giường, cô làm rớt túi bánh xuống sàn vội chạy tới xem nhịp thở của nàng, thật may Lục Sính Đình còn sống Lục lão gia về thấy cảnh này chắc ông lên máu mà đi mất.

Quả nhiên, Lục Chính Nghị buồn bã đi về lại nghe người hầu báo lại chuyện của con gái thì rầu thêm rầu, ông cảm thấy thời gian phục vụ cho nước nhà thật không đáng nếu đã không thể cho Sính Đình danh phận ông thà từ quan về làm nông.

- Sính Đình, con thế nào rồi?

- Phụ thân, hãy để con chết đi, con chết rồi mọi chuyện mới êm xuôi.

- Sính Đình con không sai, người sai là cẩu hoàng tử đó.

- Phụ thân, ngài ấy sẽ không cưới con đâu...

- Ta biết, ta đã cầu xin hoàng thượng, người không đồng ý.

- Phụ thân, vậy con còn sống làm gì nữa?

- Sính Đình, chúng ta từ quan về quê nhé? Ở đó không có ai biết con, con sẽ ổn thôi.

Lục Chính Nghị rất nhanh từ quan, thuộc hạ của Tề Tùng vẫn luôn đi theo bảo vệ họ.

- Tam Vương gia, cha con Lục đại phu về quê rồi

- Ngươi không mau theo họ đi còn ở đây làm gì, nếu ngươi không theo chỉ e phía Tề Chương sẽ ra tay.

Tề Tùng không phải kẻ ngốc, hắn biết Tề Chương đã nhắm đến Lục gia thì nhất định sẽ hại cho ra ngô ra khoai rồi đổ lên đầu Tề Tùng, cái danh này chàng thật sự không muốn gánh vì thế tuy không xuất hiện nhưng vẫn âm thầm bảo vệ.

Quả nhiên thuộc hạ quay về báo tin cho Tề Tùng còn chưa kịp quay lại thì trên đường đi cha con Lục gia đã bị ám sát, Tề Chương cho người phóng tên hành thích họ giữa nơi đồng hoang vắng lặng Lục Chính Nghị vì cứu con đỡ một đao mà ra đi lập tức, máu tươi chảy từ cổ ông khiến con gái thất kinh, người hầu đi theo cũng nằm la liệt duy nhất nàng ta sống sót, nàng ta cố hết sức tháo chạy thì bị bắn tên sau lưng mà gục xuống.

Ngư Dụ phi ngựa đuổi theo cha con Lục gia, hắn phi đến đồng hoang thì thấy đất thấm đẫm máu tươi xác người la liệt lúc này hắn đã biết mình đến trễ, hắn dừng ngựa tìm kiếm Lục Sính Đình như tìm một tia hy vọng thì lật phải xác của Lục lão gia, không nghĩ nhiều nữa Ngư Dụ phi ngựa đi tìm Sính Đình.

Chàng trông thấy bóng dáng của một người nằm gục bên đường, thúc ngựa đến gần xem hoá ra đó là Lục tiểu thư Ngư Dụ đưa nàng lên yên ngựa tức tốc trở về.

Tam Vương gia trông thấy nàng thì lo lắng, rút mũi tên sau lưng khiến nàng sốt cao ba ngày ba đêm, Tề Tùng cảm thấy tự trách trong lòng.

- Ta...chết rồi sao?

- Lục tiểu thư tỉnh rồi, người thấy trong người đỡ hơn chưa?

- Xin hỏi đây là đâu?

- Đây là Hầu Vương phủ của Tam Vương gia thưa tiểu thư.

- Tam Vương gia?

Sính Đình thất kinh lên được, cô bất giác run bần bật khiến nha hoàn hoảng hốt mà đắp chăn cho nàng vì tưởng nàng lạnh.

- Tỉnh rồi à? Cô bị Tề Chương tính kế đấy biết không.

- Tiểu nữ không biết Tam Vương gia nói gì, tiểu nữ chỉ biết hôm đó Nhị Vương gia cứu tiểu nữ.

- Đó là mưu kế của hắn, cô nhìn không ra à? Hắn hại ta thân bại danh liệt, thủ tiêu cô cô còn nghĩ hắn tốt bụng cứu cô.

- Xin hỏi Tam Vương gia, sao người chắc chắn vậy?

- Hạ thuốc, cô không biết uống rượu nên hắn hạ thuốc vào thức ăn của cô.

Lục Sính Đình nghe đến đây bật khóc bất lực: " Tiểu nữ chân yếu tay mềm, có thể hại gì? "

- Thứ hắn muốn là hoàng vị.