Lưu Hương

Chương 111: Con thật sự có thể thắng được người à?



Sau cuộc tranh tài thứ ba, Dịch Bạch Đường làm như ước định ban đầu, bắt đầu gặp gỡ mẹ mình.

Không có tình trạng lúng túng, cũng không có tình trạng cảm động.

Ngoài lần đầu gặp mặt cảm thấy vô cùng thất vọng do mẹ mình sau 20 năm còn chưa dám tiến lên một bước, Dịch Bạch Đường ôn hòa nhã nhặn, coi đối phương là một người thân trở về sau khi xuất ngoại một thời gian dài, vẫn duy trì một mối quan hệ một tuần gặp mặt một lần, mỗi lần gặp nửa giờ, lời nói không vượt quá 10 câu.

Loại ở chung này đối với cả hai người mà nói đều không tệ lắm, sau 3 lần gặp gỡ, Dịch Bạch Đường đã có thể ngồi xuống nói chuyện với mẹ mình 1 giờ đồng hồ, câu được câu không khoảng 20-30 câu.

Điều đáng nói đến là, trong khoảng thời gian đầu, Viên Huy đảm nhiệm vai trò người bắc cầu cũng đã đề phòng tình trạng im lặng không biết nói gì sẽ chen vào đôi câu, xoát độ tồn tại, tính qua thì đối thoại giữa cậu ta và Dịch Bạch Đường có lẽ nhiều gấp 3 lần số câu nói hai mẹ con họ nói với nhau, và số câu nói của cậu ta với Thương Hoài Nghiên tất nhiên là nhiều hơn gấp mấy lần...

Dịch Bạch Đường nghĩ lại cũng không cảm thấy vui, buổi tối nói với Thương Hoài Nghiên: "Viên Huy gần đây xuất hiện quá nhiều lần."

Dù là bình thường vô cùng am hiểu suy đoán tâm tư Dịch Bạch Đường, Thương Hoài Nghiên vẫn cảm thấy sửng sốt, không rõ Dịch Bạch Đường muốn nói gì, "Hả?"

Dịch Bạch Đường lên giọng: "Anh và cậu ta trò chuyện cũng không tệ lắm."

Thương Hoài Nghiên cảm giác mình đoán được cái gì đó: "Cho nên?"

Dịch Bạch Đường nghiêm túc mặt đối mặt với Thương Hoài Nghiên, hai giây sau, hắn nhìn thấy một gương mặt khác bên trong đôi mắt dập dờn như nước mùa xuân, giống như nếp nhăn xuất hiện khi cười, hắn yên lặng trở mình, quay lưng về phía Thương Hoài Nghiên.

Thương Hoài Nghiên nhịn cười:"... Được rồi, tôi nghe lời cậu, sau này không nói chuyện với cậu ta nữa."

Dịch Bạch Đường không nói lời nào, kéo chăn, che khuất vai.

"Thật sự không nói mà..." Thương Hoài Nghiên nói giọng nghiêm túc nhưng âm cuối lại không cẩn thận hơi cao giọng, giống như cuộn sóng nhỏ.

Dịch Bạch Đường tiếp tục không nói lời nào, lại kéo chăn, che khuất miệng.

"Ha ha ha ha ha ——" Thương Hoài Nghiên không nhịn được, ôm cả chăn và người vào trong lòng, cười đến bụng cũng đau, "Bé ngoan chớ ăn dấm nữa, tôi không có bất kì một ý nghĩ gì đối với cậu ta cả!"

Dịch Bạch Đường trở mình trong lòng Thương Hoài Nghiên, dễ dàng rút cánh tay mình ra khỏi ngực đối phương, đổi thành khóa Thương Hoài Nghiên từ trên xuống.

Cây non còn rất ngoan.

Hắn liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, sau đó cúi xuống hôn đối phương.

Cho nên cấp cho một điểm thưởng, hừ.

Môi răng tương giao, khí tức hòa vào nhau.

Một lát sau, Dịch Bạch Đường nằm xuống: "Ngủ đi."

Thương Hoài Nghiên vẫn còn ngậm cười: "Ừm."

Dịch Bạch Đường: "Anh nói xem..." Hắn hờ hững, "Mẹ tôi đang gạt tôi điều gì?"

Thương Hoài Nghiên: "Ế?" Y đang phân vân bản thân nên dùng thái độ gì để đối mặt với vấn đề này của Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường nằm bên cạnh Thương Hoài Nghiên cằn nhằn: "Trước đó tôi cho là bà ấy bỏ đi là vì quan điểm không hợp với ông ngoại, sau đó vì rời đi quá nhiều năm nên đối với tôi không phải là quan tâm mà chỉ là hổ thẹn thôi, sau đó tôi lại phát hiện ra mỗi lẫn nói chuyện với bà ấy về nấu ăn, bà ấy đều không yên lòng; thế nhưng nếu đổi lại thành Viên Huy thì bà ấy lại có thể chậm rãi nói chuyện. Cho nên vấn đề không hẳn là chỉ vì quan điểm không hợp, nhất định còn có nguyên nhân khác nữa..."

Thương Hoài Nghiên cảm khái: Hiếm khi thấy Bạch Đường nói một hơi dài như một đoạn văn thế này.

Dịch Bạch Đường cau mày: "Lẽ nào bà ấy đối với ba tôi là tình cũ khó quên à? Cho nên đối với gương mặt này của tôi yêu hận đan xen? Vẻ ngoài của tôi giống ba tôi à?"

Thương Hoài Nghiên: "..." Có điều EQ hơi thấp, tư duy hoàn toàn bị sở thích xem Mẹ nuôi già tha mất.

Thương Hoài Nghiên cân nhắc một lúc, hỏi ngược lại Dịch Bạch Đường: "Nếu như bà ấy thật sự vì một lý do nào đó không phải xuất phát từ nấu ăn mà đối với cậu như vậy, vậy cậu..."

Dịch Bạch Đường: "..."

Dịch Bạch Đường chỉnh lại chăn bị mình cuộn lại: "Thôi, ngày mai còn phải đi gặp lão đầu, ngủ đi."

Thương Hoài Nghiên đúng lúc dừng lại, chui vào trong chăn, ngáp một cái, tắt đèn, chỉ để lại một câu nói nhỏ nhẹ như gió mờ ảo trong bóng đêm yên tĩnh: "Được rồi, chúng ta ngủ thôi, việc sau đó thì để sau lại nói..."

Trước khi trận đấu tiếp theo của Trù vương tranh bá tái diễn ra còn có một trình tự nhỏ cần ba người tham gia hoàn thành.

Cái trình tự nhỏ này là tiêu đề của vòng đấu loại, giống như một kim chỉ nam cho giải đấu phụ cần 3 người tự mình đến tham gia.

Ý tưởng còn lại hai người dự thi là ý tưởng gì thì Dịch Bạch Đường không biết. Nhưng hắn hiểu rõ ông lão, đề thi cuối cùng của chương trình bọn họ nhất định sẽ đối diện với ông lão... Kim chỉ nam cũng đã chứng minh suy nghĩ của Dịch Bạch Đường chính xác.

Trên mặt bản đồ xe buýt hiển thị điểm đến là thôn Đổng Gia.

Về phần sau khi đến thôn Đổng Gia rồi, một tấm bản đồ thủ công xiêu xiêu vẹo vẹo, phía trên là con đường chỉ dẫn màu đỏ ngoằn ngoèo quanh co, cho dù Dịch Bạch Đường có nhắm mắt lại cũng không đi nhầm được: Đó là bản đồ về hướng về nhà mình và phần sau núi của nhà mình.

Từ sáng ra khỏi cửa Dịch Bạch Đường đã thấy mí mắt phải của mình nháy liên tục.

Hắn lấy ngón tay ấn lên mí mắt đang nháy của mình, gương mặt nghiêm túc.

Mắt phải nháy, hôm nay xuất hành sẽ không được thuận lợi ư?

Cũng may là một đường cao tốc buổi sáng thuận lợi, thời gian đến thôn Đổng Gia còn sớm hơn dự kiến nửa giờ.

Dịch Bạch Đường buông xuống nửa phần lo lắng.

Hắn xuống xe, đang định thừa dịp mọi người trong thôn đang làm ruộng thì nhanh chóng trở về nhà mình lại nghe sau lưng truyền đến giọng nói của dì Hoàng: "Đường Đường lại tới rồi! Gần đây còn thường xuyên trở về nha."

Dịch Bạch Đường làm bộ mình không nghe thấy gì cả.

Nhưng ngay sau đó lại có hai giọng nói cùng vang lên, phủ lên âm cuối của dì Hoàng, trong giọng nói còn mang theo kinh ngạc: "Đường Đường?"

"Trở về?"

Dịch Bạch Đường dừng bước lại, mí mắt phải vừa bình tĩnh lại đã lại bắt đầu giật giật, điên cuồng nhảy lên nhảy xuống, tạo thành một điệu nhảy clacket bên trên nhãn cầu.

Hắn quay đầu lại theo âm thanh phát ra, nhìn thấy Giang Tuyết và cậu nhóc mập vừa mới bước xuống từ xe buýt, đây chính là đôi nam nữ ngồi hai bên trái phải mình trong cuộc tranh tài thứ 3, cả hai cũng kinh ngạc giống y như hắn, đặc biệt là cậu nhóc béo kia, ánh mắt liên tục di chuyển giữa hắn và dì Hoàng, trên gương mặt trắng mập giống như đang viết đầy những ngôn từ khó nói ra được.

Lúc này Dịch Bạch Đường cuối cùng cũng biết vì sao bên cạnh chỗ ngồi của mình lại an bài hai đầu bếp không tệ lắm như thế.

Trên mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì, dẫn hai người đi về hướng nhà mình.

Sau khi đi cùng nhau được 5', cậu nhóc béo đã rõ thân phận của Dịch Bạch Đường cùng với vị nào đó trong Trù vương tranh bá tái.

Cậu ta than thở tại chỗ: "Hóa ra anh lại là thái tử gia?!"

Giang Tuyết: "..." Lời này sao nghe vào tai lại kì quái thế nhỉ.

Cậu nhóc béo vừa ao ước lại vừa đố kị, con ngươi cũng đều dán lên trên mái ngói xanh tường trắng phía trước: "Từ nhỏ đến lớn, một ngày 3 bữa, mỗi món ăn đều được vương đầu bếp của quốc gia chuẩn bị tỉ mỉ, chủ tịch nước cùng lắm cũng chỉ được ăn 3-5 lần còn người bình thường cả đời cũng chưa chắc đã được ăn một lần... Không, đừng nói là người bình thường! Coi như là tôi đây cũng chưa được ăn một lần nào, cho dù là nhìn cũng chưa từng được nhìn nữa! Thế giới này thật là không công bằng! Không công bằng!! Không công bằng!!!"

Giang Tuyết: "..." Nói như vậy thật đúng là đáng ao ước.

Dịch Bạch Đường trực tiếp bước qua cổng gỗ, tiến vào sân trước.

Cái cổng này cũng chẳng biết được dựng lên từ khi nào, giờ tất cả mọi người đều dùng cổng sắt nặng mùi công nghiệp, chỉ có ông lão này học theo người xưa, dùng cổng gỗ, xung quanh trồng hoa cúc, còn có dây thường xuân không biết mọc từ đâu quấn quanh một vòng, miễn cưỡng có thêm màu xanh lục ít ỏi, nhưng vì chủ nhân không thèm quan tâm đến cho nên bên dưới mấy dây thường xuân kia còn có vài cây mây xanh biếc quấn chặt.

Lúc Dịch Bạch Đường đẩy cánh cổng gỗ ra, một con bướm đen bỗng nhiên vỗ cánh bay lên tay Dịch Bạch Đường, cánh mỏng nhẹ nhàng lay động, xinh đẹp đón ánh mặt trời, giống như chiết xạ ra ánh sáng hồng hồng lưu chuyển.

Cậu nhóc mập vừa thu lại biểu tình hâm mộ, lúc này lại không nhịn được nói nhỏ với Giang Tuyết: "Tôi nghe nói loại bướm xinh đẹp này luôn yêu thích người xinh đẹp..."

Giang Tuyết: "..." hứ, tôi và cậu rất thân chắc? Tự nhiên vẻ đẹp của mình lại bị một người đàn ông hạ thấp, tôi không có tí vui vẻ nào có biết không hả?

Dịch Bạch Đường là người đầu tiên đi vào trong phòng.

Giang Tuyết là người thứ hai đi vào trong phòng.

Cậu nhóc mập đi vào sau cùng có hơi mờ mịt, không biết vì sao luôn cảm thấy mình sẽ bị bỏ lại lúc nào không biết...

Dịch Bạch Đường sau khi vào phòng lập tức đi vòng quanh một lượt, cũng không thấy người đâu, vì vậy lại trở ra, cánh cổng xoay chuyển nửa vòng, đi theo con đường lên núi, đi gần 20' cuối cùng cũng tìm được người đang ở bên cạnh một hồ nước giữa sườn núi.

Trên đầu ông lão mang mũ rơm, bên cạnh đặt hai thùng nhựa, trên tay là một cái cần câu, dây câu màu trắng dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, giây lát, cần câu uốn cong, ông lão cũng không có động tác nào quá lớn, một con cá trắm cỏ đã cắn câu, đuôi vẫy lung tung khiến vô số bọt nước bắn tung tóe, tiếp theo là "rầm" một tiếng, rơi vào trong thùng nhựa.

Dịch Bạch Đường: "Con đến rồi."

Lão Đổng nghiêng đầu, khuôn mặt hơi mơ hồ dưới ánh tà dương. Ông lão ngoắc tay với ba người: "Đều đến cả rồi?"

Hai người khác có hơi ngại ngùng: "Vâng."

Giọng của lão Đổng thân thiện: "Vậy có muốn bắt đầu luôn không?"

Hai người khác: Tiến độ nhanh như vậy!

Dịch Bạch Đường: "Trực tiếp bắt đầu đi."

Hai người khác vội vàng hỏi: "Chờ đã, bắt đầu cái gì?"

Lão Đổng: "Lấy nguyên liệu ngay ở đây, làm một bát tôm sông. Tiêu đề đầu tiên của trận đấu tiếp theo lấy luôn tiêu đề này đi." Ông lão lại hỏi, "Các cô cậu có muốn làm thử trước không?"

Dịch Bạch Đường từ chối: "Không muốn."

Cậu nhóc mập vừa rồi vẫn còn ồn ào muốn ăn đồ ăn do vua đầu bếp làm cũng vội vã nói: "Đúng đúng đúng, trước tiên cứ theo lời của lão gia ngài đã, chúng ta còn rất nhiều cơ hội nấu ăn sau đó nữa."

Thật ra Giang Tuyết có hơi muốn nếm thử đồ ăn do vua đầu bếp làm ra, thế nhưng cả hai người còn lại đều đã từ chối rồi, cô hơi do dự sau đó cũng không có ý kiến khác nữa. Ngược lại, tên nhóc mập kia nói cũng đúng, cơ hội nấu ăn sau đó vẫn còn rất nhiều.

Lão Đổng rất vui vẻ chỉ vào thùng cá và thùng tôm: "Vậy được, chúng ta về thôi."

Dịch Bạch Đường rất tự giác, tiến lên cầm mũ rơm của ông lão, cần câu, hai cái thùng.

Hai người còn lại vội vã tiến lên định cầm đồ giúp, nhưng lão Đổng lại lui phía sau Dịch Bạch Đường hai bước, chắn trước mặt hai người, tạo thành một đường phân cách tự nhiên.

Cứ như vậy, Dịch Bạch Đường vẻ mặt lạnh lùng, cầm theo đồ vật giống như đi trên đất bằng đã đi cách mọi người một quãng xa.

Lần này, hai người đều không có cách nào đi lên được, chỉ có thể đi cùng lão Đổng, không nhanh không chậm xuống núi.

Từ trên núi nhìn xuống tiểu viện phía dưới, ngói xám tường trắng cây cối xanh biếc giống như rời xa nhân thế, tranh thủ ngày nhàn.

Đến khi mọi người trở lại ngôi nhà nhỏ, lão Đổng tiếp nhận thùng thôm sông từ tay Dịch Bạch Đường, hướng về phía nhà bếp.

Lần này, mấy người không còn quá cẩn thận nữa, rất vui vẻ đẩy cửa phòng bếp ra, nhìn vua đầu bếp hiện tại chuẩn bị thức ăn.

Mọi người chỉ thấy ông lão chọn ra những con tôm lớn nhỏ giống hệt nhau từ trong thùng, bỏ đuôi, vỏ và dây ruột mèo, dùng nước sạch rửa sạch, lại cho thêm muối trắng đảo đều.

Trong quá trình đảo, tôm bóc vỏ trong chén dần hiện ra vẻ long lanh. Đến đây, lại dùng thìa có lỗ vớt tôm ra, cho thêm lòng trắng trứng tạo thành một lớp màng bọc mỏng quanh tôm, tạo thành một cái kết hoàn mĩ cho phần chuẩn bị.

Sau khi cho thêm tương thì cho phần tôm bóc vỏ đó vào trong tủ lạnh một lúc, tiếp theo lấy ra để trong nhiệt độ thường. Đặt nồi lên, nổi lửa, xào mềm tôm, bỏ vào đĩa là có thể ăn.

Toàn bộ quá trình giống như nước chảy mây trôi, "đại xảo nhược chuyết*", không mang theo một tia khói lửa.

(*đại xảo nhược chuyết: rất khéo mà làm như người vụng.)

Đến khi tôm bóc vỏ được đặt trong đĩa sứ đơn giản cùng với ba đôi đũa được đặt lên bàn, âm thanh nhẹ nhàng khiến cho Giang Tuyết cùng với cậu nhóc mập cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong thất thần.

Cùng thời gian đó, phản ứng của hai người cũng hoàn toàn khác nhau.

Giang Tuyết nhanh chóng nhìn vào đồng hồ đeo tay, cô ý thức được để làm này cần ít nhất 15', vậy mà lại giống như mới có 5 phút đồng hồ; đến khi cô nhìn kĩ hơn vào đồng hồ đeo ta lại phát hiện ra thời gian đã qua 30'.

Giang Tuyết sợ hãi.

15' bị rơi ở đâu mất rồi? Rốt cuộc là mình tỉnh lại từ phân đoạn nào?

Cậu nhóc mập cũng vận dụng cái mũi thính của mình để ngửi đồ ăn trên bàn.

Vua đầu bếp cho từng loại gia vị vào nồi ngay trước mắt của cậu ta, vừa rồi cậu ta nhìn rất kĩ càng, không ngừng âm thầm đưa trình tự và số lượng gia vị cùng với các bước nấu ăn vào trong đầu, cũng quan sát kĩ xem có loại gia vị nào mình không biết không?

Kết quả là không.

Chỉ cần dựa vào kí ức cậu ta cũng có thể phân ra được các loại khí vị khác nhau.

Kết quả là hương vị gắn thành một khối, không một khe hở!

Cậu nhóc mập và Giang Tuyết lập tức động đũa, gắp ba con tôm cho vào trong miệng.

Tôm vừa cho vào miệng, hai người cùng lúc choáng váng tại chỗ.

Bọn họ bỗng nhiên phát hiện, bản thân không có bất kì từ ngữ nào có thể dùng để hình dung thứ mà mình đang ăn.

Tôm xanh bóc vỏ xào tươi mới thơm ngát, mềm trong giòn ngoài.

Không không không, dùng loại từ ngữ này để hình dung đồ ăn mà họ đang ăn căn bản là vũ nhục nó.

Giống như ngày hè lặn mình trong ao nước mát, nhìn một thế giới xanh thẳm trước mắt mình nảy sinh vô số kinh hỉ và kinh hoảng.

Giây phút này, những món ăn đã từng được ăn trong quá khứ đều phai màu, tất cả cảm quan đều trở thành tù binh trong lúc nghiền ngẫm đồ ăn trong miệng.

Chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời chớp mắt bị loại mĩ vị độc nhất vô nhị này lật mở, từng hình ảnh hiện lên trước mắt không khác gì mới xảy ra ngày hôm qua, cũng ngay sau đó trở thành ánh sáng mặt trời rực rỡ rọi sáng con đường sinh mệnh phía trước!

Cậu bé mập ăn rồi bỗng nhiên rất muốn khóc: "Hương vị này... Trên trời không có, nhân gian thật sự là số một, tuyệt, thật sự tuyệt... Tại sao chỉ một món ăn lại có thể khiến cho tâm tình của mình hoàn toàn chấn động... Đã nói rồi mà, cuộc sống của anh thật hạnh phúc, thái tử gia, chúng ta đổi được không... nhé nhé nhé..."

Từ sau khi đồ ăn được mang lên, Dịch Bạch Đường vẫn luôn do dự xem mình cuối cùng có muốn ăn hay không.

Cuối cùng hắn cũng nhấc đũa lên.

Hành động gắp tôm của hắn rất chậm, lúc đưa vào miệng lại tỉ mỉ thưởng thức, mùi vị không có chút xíu tệ nào.

Một đũa ăn đủ 2-3 phút.

Sau 2-3 phút, Dịch Bạch Đường nuốt xuống bụng.

Lại một lần nữa, giống như vô số lần trong quá khứ, đầu lưỡi thỏa mãn hoàn toàn, mâu thuẫn nảy sinh giữa hưng phấn mong đợi tương lai và thất lạc to lớn, ghét bỏ bản thân.

Đồ ăn mang đến cho hắn cảm xúc tích cực.

Còn cảm xúc tiêu cực là tự hắn dành cho mình.

Chúng nó còn rất có ý tứ biến ra một chiếc gương so sánh lẫn nhau xem ai lớn hơn, càng phấn chấn lại càng thất lạc, càng mong đợi lại càng ghét bỏ.

Trên mặt Dịch Bạch Đường không có cảm xúc gì: "Lão đầu."

Lão Đổng đã trở về ghế tựa của mình, nằm trên ghế dài cạnh cửa sổ: "Hả?"

Dịch Bạch Đường hỏi: "Con thật sự có thể thắng được người à?"

Lão Đổng ngồi trên ghế tựa phe phẩy quạt bồ đề.

Gió lạnh phất phơ.

Ghế tựa kẽo kẹt.

Trong hương thôn cách xa đô thị phồn hoa, tiếng chó sủa ve kêu, không giống nhân gian.

Bên ngoài nhân gian, ông lão khẽ mỉm cười: "Ta vẫn luôn tin chắc như vậy, vậy mà con lại đánh trống lui quân?"