Lưu Hương

Chương 110: *



(*Thời gian vụt trôi rất nhanh, sóng lớn đào cát, tất cả đều phai màu, cuối cùng, ở trong trí nhớ ngắn ngủi, trước sau cũng chỉ còn lại phần tình cảm chân thành kia.)

Xuất phát từ một loại tất nhiên nào đó, khi Dịch Bạch Đường ngồi vào chỗ của mình, bên trái là vị trí của Lỗ Hạo Lâm, bên phải là vị trí của Giang Tuyết.

Bên trong đám người có hơi hỗn loạn, hắn vừa ngồi xuống, cuộc tranh tài này còn 17 phút cuối cùng, cô gái đã chuẩn bị tốt tác phẩm dự thi của mình ngồi ở bên tay phải của hắn.

Giang Tuyết chuẩn bị ngồi xuống đã liếc mắt nhìn tên được viết trước chỗ ngồi của Dịch Bạch Đường, đôi mắt híp lại, thoải mái đưa tay về phía Dịch Bạch Đường: "Đầu bếp Dịch, tôi đã nghe nói đến cậu."

"... Ồ." Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn tên Giang Tuyết, "Tôi chưa từng nghe qua tên cô."

Quái nhân. Giang Tuyết yên lặng thu tay về, âm thầm tức giận, tự mình ngồi xuống.

Hai người đều không muốn nói thêm gì nữa, lẳng lặng chờ đám người trước mắt ngồi vào vị trí của mình, mãi đến tận khi đoàn người ngồi gần hết rồi, cậu nhóc béo mới đến ngồi vào vị trí bên trái.

Cậu nhóc béo vừa ngồi xuống đã quay sang phía Dịch Bạch Đường ngửi một cái, ồ lên: "Ngửi mùi của cậu thật giống như ăn rất ngon..."

Dịch Bạch Đường lạnh lùng: "Ăn ngon cậu cũng ăn không được."

Trên mặt Giang Tuyết đầy vẻ khiếp sợ, viết đầy là câu "Các người đang nói cái gì thế?"

Cậu nhóc béo gãi đầu một cái, cười ha ha, sau đó nhìn về cô gái cao gầy qua chỗ ngồi của Dịch Bạch Đường, tiếp theo lại ngửi một cái: "Cô... ừm..."

Giang Tuyết cũng lạnh lùng: "Cậu muốn nói gì?"

Cậu nhóc béo: "Trên người cô có vị của máy móc..."

Cô gái bị làm cho tức chết! Cũng không phân biệt được bản thân bị cậu ta nói trên người rất thơm sẽ tức giận hơn hay là như bây giờ thì tức giận hơn.

Thế nhưng ở trường hợp này rõ ràng là không thích hợp để phát sinh tranh chấp với một tên béo, cô gái cuối cùng lườm cậu béo một cái, thở phì phò ôm cánh tay nói thầm: Vừa rồi còn cảm thấy Dịch Bạch Đường thật đáng gét, hóa ra tên đáng ghét nhất phải là cái tên béo này, đáng ghét nhất!

Giữa lúc ba người nói chuyện, tất cả các đầu bếp đã ngồi vào vị trí của mình, bên phía ban giám khảo đang muốn tiến hành một công đoạn của cuộc tranh tài này thì bên trong phía đầu bếp dự thi có người nói: "Hình thức cho điểm như vậy làm sao đảm bảo công bằng? Nếu như chẳng may có một món mà rõ ràng là nấu rất ngon nhưng lại bị đánh giá thấp thì làm thế nào?"

"Đây đúng là một vấn đề." Giang Tuyết cũng đứng lên, "Tôi muốn biết, bên phía các vị giám khảo có dự phòng cho trường hợp phát sinh vấn đề như thế này không?"

"Liên quan đến vấn đề này..." Giang sư huynh sắc mặt không đổi, mọi người cũng đã sớm dự đoán tình huống này xảy ra, "Ngoại trừ các tuyển thủ ở đây đánh giá cho điểm lẫn nhau ra, bên phía ban tổ chức còn đặc biệt mời một vị bếp trưởng tầm cỡ quốc yến nổi tiếng thưởng thức món ngon mà mọi người làm ra, đồng thời ông ấy cũng sẽ đưa ra đánh giá; nếu như phát sinh trường hợp điểm số chênh lệch quá lớn, bên phía ban tổ chức sẽ trực tiếp tham gia điều tra, cũng sẽ dành cho người ăn gian mức phạt cảnh cáo."

Cơ chế cho điểm như thế này cũng coi như công bằng, mấy vị đầu bếp tự nhận là bản thân nấu ăn rất ngon không còn lo lắng nữa, yên tâm ngồi xuống, chờ đợi thưởng thức món ăn do những thí sinh khác nấu.

Sau mấy phút chờ đợi, món ăn được bưng lên bàn, tổng cộng 10 bàn, mỗi bàn 10 người, mỗi người đánh giá 10 món ăn.

Những bàn khác như thế nào thì Dịch Bạch Đường không biết.

Nhưng đến khi đồ ăn được đưa lên bàn hắn ngồi, Dịch Bạch Đường bỗng nhiên hơi nhíu mày: Món thịt bò hầm mà hắn làm đang có mặt trong số 10 món ăn trên bàn.

Hắn lại quét mắt nhìn các món ăn còn lại, 9 món còn lại phần lớn là vây cá tổ yến cua đồng tôm hùm, coi như không phải là trân phẩm nhưng dù sao cũng là món ăn mặn giống như thịt bò thịt gà, chỉ có 1 đĩa đậu phụ thoạt nhìn đặc biệt khác biệt.

Dịch Bạch Đường nhắm ngay đĩa đậu phụ này.

Đậu phụ long lanh này bên ngoài nguội lạnh, bên trong vẫn còn duy trì nhiệt độ lúc vừa lấy từ nồi ra, múc một thìa thấy có xì dầu chảy ra.

Dịch Bạch Đường nếm thử một miếng.

Hắn nhíu mày.

Mùi vị —— rất ổn.

Một đĩa đồ ăn đơn giản thường nhật, muối không nhiều hơn một phần, rượu không ít hơn một giọt, hành gỏi gừng và các gia vị khác tăng thêm dù chỉ một chút thôi vẫn ngại nhiều, giảm đi thì ngại ít.

Dịch Bạch Đường cầm phiếu cho điểm lên, viết:

Đậu phụ nhân thịt.

Giang Tuyết bên cạnh nhìn thấy đậu phụ của mình được đặt lên bàn lập tức thấy hơi không dễ chịu.

Cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, gắp một miếng thịt kho tàu có hương vị khác hoàn toàn với đậu phụ của mình cho vào bát, đồng thời âm thầm quan sát Dịch Bạch Đường chọn món đầu tiên là đậu phụ của mình, khi nhìn thấy dòng chữ đối phương viết, cô lại cảm thấy lòng thêm buồn bực.

Thật bực mình, tên mình viết còn rõ ràng ở đó, cái gì mà đậu phụ nhân thịt, rõ ràng là bạch ngọc hoài châu!

Ngay sau đó, cô thấy Dịch Bạch Đường cho điểm.

8 điểm.

Cũng không tệ lắm.

Cô gái thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới chính thức có lòng thưởng thức thịt kho tàu vừa được cho vào bát.

Miệng vừa hạ xuống, đầu tiên dùng mũi thử ra mùi vị, vị muối phân tán gợi lên cảm giác thèm ăn đang ngủ đông trong cơ thể, đến khi nuốt vào trong họng lại có một lượng nước phân bố, làm ẩm ướt hàm răng và đầu lưỡi. Ngay sau đó, đến khi đồ ăn được hàm răng cắn xuống rồi, hương vị phong phú béo mà không ngấy, nạc mà không khô ngay lập tức được đầu lưỡi cảm nhận ra, dầu, muối, đường, dấm, từng tầng từng tầng hương vị giống như bị bàn chải tản đều ra khắp đầu lưỡi, sau đó lại lên men tại đầu lưỡi, trở thành một loại hương vị đầy đủ hoàn toàn mới.

Đường phèn 30 mg.

Muối 3 mg.

Sinh trừu 6 ml.

Lão trừu 0. 25 ml

Bát giác...

Giang Tuyết nhai kĩ thịt hai lần.

3mg bát giác, tổng cộng 5 viên là 15mg, sai lệch không vượt quá 0.3mg.

Trong lòng cô đánh giá.

8 điểm, là một điểm số rất tốt.

1s sau, cô gái đưa ánh mắt lên trên các món ăn, chuẩn bị thưởng thức món thứ 2, là một phần thịt bò hầm.

Hương vị thịt bò nồng nàn vừa bắt đầu đã mơ hồ di động, không giống như thịt kho tàu vừa đưa lên hương vị đã tỏa ra khắp nơi khiến cho ai ngồi ở bàn này cũng ngửi được, hấp dẫn người ta muốn ăn luôn vào trong bụng, nhưng hương vị đặc biệt khiến người ta có cảm giác hương vị chui vào trong cơ thể con người thế này, từ lúc vừa mới bắt đầu đã khiến cho người ta có cảm giác càng muốn ăn hơn.

Trong lòng Giang Tuyết ngứa ngáy khó nhịn.

Cô yên lặng lựa chọn một miếng thịt bò nửa gân, miếng thịt bò này đúng chuẩn 2cm lớn nhỏ, một nửa ngập trong nước sốt sền sệt, lộ ra một phần gân trong suốt, giống như búp sen mới nhú đầu nhòn nhọn đã gợi người nhìn thấy hạt sen tại lúc sen hồng nở rộ ngát hương.

Vậy mà không nghĩ đến việc đầu đũa chuẩn bị đụng vào miếng thịt bò này đã bị một đôi đũa khác đâm xuyên qua, trực tiếp tranh với cô!

Giang Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, đôi đũa này không phải là của ai khác mà chính là tên béo ngồi cách cô một vị trí!

Thù mới hận cũ, lông mày của cô dựng thẳng: "Đây là miếng mà tôi vừa ý!"

Cậu nhóc béo vốn còn hơi ngượng ngùng, vừa nghe thấy lời này đã thấy không vui, món ngon ai cũng yêu thích, đặt lên bàn cũng đâu có dán nhãn của ai, cậu ta hừ hừ: "Miếng thịt này 5 phần gân 5 phần thịt."

Giang Tuyết cười lạnh: "Trùng 30ml, sai lệch không quá 3ml."

Cậu bé béo nhất thời kinh ngạc, thầm nghĩ hóa ra cô gái này còn rất lợi hại, mũi của cậu ta lại tiếp tục giật giật, từng làn hương vị từ thịt bò chui sâu vào trong mũi của cậu ta: "Thịt bò này cho thêm hành, tỏi, gừng, hoa tiêu... Hả? Hả?!"

Cậu ta ngửi nửa ngày lại bỗng nhiên phát hiện chiếc mũi Bách Linh này của mình hôm nay hình như không được linh cho lắm.

Trước tất cả các món ngon, cậu ta chỉ cần ngửi nhẹ một cái là hương vị món ăn sẽ tự động được khứu giác của cậu ta phân tích ra, từng loại nguyên liệu tự động được phân loại, cái gì gọi là độc môn tuyệt kĩ bí mật được tổ tiên truyền lại đều không chạy thoát khỏi khứu giác của cậu ta, quay đầu lại lại xem mèo vẽ hổ, thử thêm vài lần, không những có thể phục chế được đồ ăn đó một cách hoàn mỹ mà còn có thể sửa lại quá nửa biến cũ thành mới.

Thế nhưng bây giờ, khi ngửi hương vị lại thấy tất cả đều liên kết lại thành một khối, giống như tường đồng vách sắt, quấn chặt chẽ vào nhau, từ chối sự phân tích của cậu ta!

Hay là do khoảng cách với đĩa thịt bò kia quá xa?

Trong lòng cậu nhóc béo cảm thấy bồn chồn, cũng không quan tâm đến việc tranh luận với Giang Tuyết, vội vã gắp một miếng thịt bò bên cạnh nhìn qua cũng rất xinh đẹp đưa đến bên mũi, hít một hơi thật sâu!

Tiếp theo là cảm thấy trong lòng mình vang lên âm thanh vụn vỡ.

Cậu ta đúng là khóc không ra nước mắt khi phát hiện ra rằng, bản thân mình thật sự không có cách nào phân tích được những nguyên liệu nấu ăn được sử dụng trong món này, chúng nó không phải là giống như gắn thành một khối mà là thật sự gắn thành một khối.

Thế nhưng cái này cũng không đúng...

Làm gì có người nào có khả năng dung hợp hoàn mỹ được các loại nguyên liệu trong một món ăn chứ...

Cậu ta đầy lòng hoảng loạn liếc mắt nhìn hai phía, luôn cảm thấy trong nháy mắt bàn tay vàng của mình bị người khác cướp mất, khắp toàn thân đều nhộn nhạo một cảm giác bất an, trùng hợp vào lúc này Giang Tuyết cũng gắp miếng thịt mình cảm thấy hài lòng, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu nhóc béo cùng bàn một cái, trong con ngươi lộ rõ vẻ đắc ý.

Đầu của cậu nhóc béo bắt đầu nóng lên, cũng không quan tâm người bên cạnh có nhìn được suy nghĩ của mình không, bật thốt lên: "Bên trong có phải có... phải có... sơn tra?"

Dứt lời, Dịch Bạch Đường đã nếm thử đồ ăn trên bàn một vòng sau đó đánh giá ổn thỏa cuối cùng cũng đưa mắt nhìn vào hai người ngồi cạnh mình.

Trên mặt hắn không hiện rõ sự buồn bực nhưng trong lòng lại nghĩ: Thật là khéo, ngồi bên cạnh mình lại là một tên mũi thính và một tên có mắt nhìn tốt, cũng có thể coi như là hai người tương đối lợi hại trong cuộc tranh tài lần này.

Phải ——

Trên một bàn này, thịt kho tàu và đậu phụ nhân thịt cũng không tệ lắm.

Vận may vẫn ổn, cuộc tranh tài hôm nay cuối cùng cũng coi như không quá tẻ nhạt.

Dịch Bạch Đường âm thầm thỏa mãn, sau đó lại múc một thìa đậu phụ nhồi thịt. Đồ ăn xung quanh cũng được thay phiên ăn một vòng, đậu phụ nhồi thịt của Giang Tuyết làm đã được ăn đến tán loạn, hắn lại xúc một thìa thì thấy vật ở giữa.

Lần này, tất cả mọi người ngồi bên bàn đều sững sờ.

Nguyên nhân tất nhiên là vì ở giữa đậu phụ lại cất giấu càn khôn, ở vị trí trung tâm vậy mà có một viên bí đao vuông vức, bí đao gọt đi bên ngoài cùng một màu sắc với đậu phụ, nửa bên dưới lại dùng vài nhát dao đơn giản, màu sắc hô ứng lẫn nhau giống như bắc đẩu thất tinh đồ, cùng với tên món ăn "Bạch ngọc hoài châu" bổ trợ cho nhau cũng coi như là một điều độc đáo khác.

Có điều, ở đây toàn là đầu bếp, sau khi sững sờ qua đi, ai nên làm gì thì làm đó, nếu như muốn nói kinh diễm quá mức thì cũng không đến nỗi.

Toàn bộ người ở bàn này, ngoại trừ sau khi quan sát kĩ hơn khối bắc đẩu thất tinh châu này rồi khẽ hừ một tiếng là Dịch Bạch Đường ra thì còn có một người hoàn toàn choáng váng chính là Giang Tuyết.

Người khác không biết thì không nói làm gì nhưng bản thân cô cũng đâu có biết!

Món ăn này, ăn khi còn nóng mới ngon, nhưng mà cũng không có cái gọi là bắc đẩu thất tinh nào đó trong này!

Cho nên cái thứ đồ chơi này là từ đâu biến ra?

"Mọi người nói xem", có người ngồi bên bàn này bỗng nhiên lên tiếng, "Lần này có bao nhiêu giám khảo ăn đồ ăn của chúng ta? Sẽ không giống như lần trước, vì số lượng không đủ, đến lượt mình thì đồ ăn đã sớm nguội đấy chứ?"

Lời này tới đúng lúc, bị vấn đề như thế làm tỉnh, Giang Tuyết vừa rồi còn rơi vào hoài nghi giống như "Thể hồ quán đỉnh", trong nháy mắt hiểu rõ: Đây là do có người bên phía giám khảo nhét vào giúp cô, nhưng vì nếu cứ thế cho vào thì món ăn nhìn sẽ không được đẹp mắt cho nên mới cố ý khắc thành hoa văn hình đại bàng, ngụy trang thành một điểm sáng nhỏ.

Giang Tuyết rất cảm kích, ngầm hạ quyết định:

Không biết là vị giám khảo tốt bụng nào, chờ đến khi cuộc tranh tài này kết thúc rồi mình nhất định phải đi hỏi một câu!

Cô vừa nghĩ đến đó lại có người lên tiếng:

"Không đâu, tôi thấy trận đấu Trù vương tranh bá tái năm nay các vị giám khảo rất dụng tâm, sẽ không lặp lại cách thức trước đó, tôi đoán là khi chúng ta đánh giá xong ở đây thì bên phía họ cũng gần như đã đánh giá xong rồi..."

Bên phía đài chủ tịch, trên bàn của các vị giám khảo cũng đã được bày đủ các loại đồ ăn cùng với một chai nước khoáng, cái này là để súc miệng khi nếm món ăn có khẩu vị quá nặng.

Trong những người này có hai người không có đồ ăn bày trước mặt, là lão Đổng và Thương Hoài Nghiên.

Thân phận giám khảo của Thương Hoài Nghiên có được là do có quan hệ còn chưa có người ngoài nào biết, còn đối với lão Đổng, từ Giang sư huynh cho đến 7 vị giám khảo còn lại đều trăm nguyện như một, muốn lão nhân gia có thể ăn hai đũa rồi đưa ra lời bình, để cho mình cũng học thêm được hai chiêu.

Nhưng hiển nhiên lão Đổng không hề có ý nghĩ này. Ngoại trừ lúc bắt đầu nhìn qua, hiện giờ cũng chỉ ngồi tại vị trí của mình, không biết lấy một chiếc quạt hương bồ lớn ở đâu, nhàn rỗi quạt hai cái y như việc ở đây không liên quan gì đến mình.

Mãi đến khi đồ ăn trên bàn được đổi vài lượt, trên đĩa nhỏ màu trắng là thịt bò do Dịch Bạch Đường làm được đưa lên mới thôi, ông lão nhàn rỗi không có việc gì quay sang lặng lẽ nói chuyện với Thương Hoài Nghiên: "Có đoán ra được một bàn này món nào là của Đường Đường làm không?"

Thương Hoài Nghiên hiểu rõ ông lão đang tránh hiềm nghi, cười không nói, chỉ dùng cằm để chỉ đĩa thịt bò ở giữa.

Ông lão khó nén được sự kinh ngạc: "Vậy mà có thể nhìn ra được?"

Thương Hoài Nghiên khiêm tốn: "Cũng là do ăn lâu như vậy nên mới có trực giác."

Ông lão bật cười: "Hai đứa ngược lại là xứng đôi."

Thương Hoài Nghiên tiếp tục khiêm tốn: "Đâu có đâu ạ, đồ ăn Đường Đường nấu rất đặc biệt, người khác không bắt chước theo được."

Quạt hương bồ trong tay ông lão dừng lại, dường như nói nhỏ một câu: "Đúng thế, mỗi người đều có hương vị đặc sắc của bản thân..."

Thương Hoài Nghiên nhìn về phía ông lão đang ngồi cạnh mình, chỉ thấy khóe môi của ông khẽ mỉm cười, ánh mắt lại hơi xa xôi, dường như đang xuất thần vì nghĩ đến một chuyện nào đó.

Trong lòng y hơi động, đoán là ông ngoại Bạch Đường có thể đang nhớ đến con gái mình cuối cùng cũng có tin tức sau hơn 20 năm từ biệt.

Thế nhưng ông lão cũng chỉ xuất thần trong nháy mắt, một giây sau, quạt hương bồ trong tay ông lão tiếp tục đung đưa, ý cười nơi khóe môi còn sâu hơn, nói: "Có biết vì sao ta lại kiên trì tâm xử lý mới là xử lý tốt nhất không?"

Thương Hoài Nghiên thoáng cân nhắc rồi thành thật lắc đầu.

Ông lão khẽ mỉm cười:

"Bởi vì thời gian vụt trôi rất nhanh, sóng lớn đào cát, tất cả đều phai màu, cuối cùng, ở trong trí nhớ ngắn ngủi, trước sau cũng chỉ còn lại phần tình cảm chân thành kia thôi."

Đến khi các món ăn được giám khảo thưởng thức xong cũng đã qua 30' sau khi thời gian thi đấu kết thúc.

Người dự thi đã sớm rời đi từ nửa tiếng trước, các vị giám khảo cũng cho điểm xong, tập hợp lại kết quả đưa cho chủ khảo rồi cũng rời đi trước qua cửa riêng.

Giang sư huynh làm chủ khảo lần này, tất nhiên sẽ là người rời đi cuối cùng, kết quả là vừa mới đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm qua lối đi riêng, một bóng đen mập mạp bỗng nhiên xuất hiện, xông thẳng đến trước mặt ông ta, còn lớn giọng kêu: "Ba ba..."

Một tiếng gọi khiến người phát run.

Giang sư huynh suýt chút nữa bị dọa sợ, dựa vào ánh sáng đèn dưới hầm xe nhìn lại, cái tên đang xông đến ôm chân mình không phải là tên nhóc béo mà hội đồng coi trọng lần trước thì là ai?

Ông ta cười khổ nói: "Tôi cũng không có đứa con nào nhỏ như thế này!" Sau đó hỏi, "Có chuyện gì?"

Cậu nhóc cười hì hì, còn thật sự không chờ thêm đã tuôn một tràng: "Hôm nay con được ăn một món thịt bò hầm, tên món ăn này chính là thịt bò hầm..."

Lời lẽ của Giang sư huynh cứng rắn: "Tôi sẽ không nói cho cậu biết món này là do ai làm!"

Cậu nhóc béo vội nói: "Con cũng không cần ngài làm trái quy định, con chỉ muốn biết, người đó có phải cũng giống như con, được trực tiếp mời tham gia giải đấu Trù vương tranh bá tái không?"

Giang sư huynh nở nụ cười: "Cái này thì có thể nói cho cậu biết, đúng vậy."

Cậu bé béo vui mừng khôn nguôi: "Vậy lời mời trước đó của các ngài còn tính không?"

Giang sư huynh: "Còn."

Cậu bé béo: "Được được được, vậy con đồng ý! Phần thi đấu đó vào khi nào?"

Giang sư huynh: "Một tháng sau chính thức bắt đầu."

Một tháng sau chính là ngày có kết quả cuối cùng của Trù Vương tranh bá tái.

Trận chung kết được truyền hình trực tiếp trên sóng truyền hình toàn quốc.

Còn giải đấu phụ là để sư phụ của ông ta tìm truyền nhân.

Cái trước thì hội đồng đóng vai trò chủ đạo, sau khi loại bỏ 90% ứng cử viên, ban tổ chức sẽ tiến hành liên lạc với các đài truyền hình lớn để phát sóng trực tiếp, tất cả đều được tiến hành công khai, cuối cùng ba đầu bếp đều công thành danh toại, danh lợi đủ đầy.

Thế nhưng phần này không quá thích hợp với người trẻ tuổi mà bọn họ coi trọng.

Dù sao thì người trẻ còn chưa định tính, chẳng may vừa cầm được cup vô địch đã được vô số nhà hàng nổi danh thế giới coi trọng, dùng lương cao mời mọc, lập tức bay đi... Đến lúc đó bọn họ chẳng lẽ có thể ngăn cản được à? Không cần biết lựa chọn cuối cùng của bọn họ là thế nào thì nhìn qua cũng không hoàn mỹ lắm. Cho nên thay vì rơi vào thế bị động, bọn họ đã sớm có quyết định, trước tiên tìm được người tốt nhất đã rồi lại nói tiếp.

Giang sư huynh một mặt nghiêm túc nói chuyện, cảm thấy cậu nhóc béo này không có bất kì biểu hiện không đúng nào nói lời cảm ơn rời đi mới lộ ra nụ cười gian.

Tâm tình của ông ta khá tốt, quay người đi về phía xe của mình, trong lòng cũng âm thầm tính toán: Trận đấu vừa mới kết thúc, tiểu sư đệ đã chuyển lời bản thân tìm được mỹ thực gia cấp tiêu chuẩn, hiện tại tên nhóc béo này lại vì món ăn tiểu sư đệ nấu ra mà ngàn cầu vạn cầu tham gia giải đấu, trong ba cái trứng gà thì hai cái đã vào rổ rồi, chỉ còn một cái cuối cùng, chỉ cần suy nghĩ qua thôi cũng chắc chắn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay...

Giang sư huynh mở khóa xe, đến lúc chuẩn bị lên xe thì lại thấy một bóng đen xuất hiện phía sau cột.

Bóng đen bỗng nhiên xuất hiện này nhìn qua khá thon thả, cũng không vội vội vàng vàng nhào về phía mình giống như nhóc mập vừa rồi.

Giang sư huynh trước lạ sau quen, định thần nhìn lại người này, phát hiện đúng là nhắc cái gì cái đó đến, đây không phải là một cái trứng gà cuối cùng mà mình vừa mới nghĩ tới hay sao?

Ông vừa lên tiếng, đầu tiên là một câu ý vị sâu xa: "Cô gái nhỏ không nên ở một mình dưới hầm xe này đâu, không an toàn!"

Giang Tuyết đợi trong hầm để xe cả nửa ngày vừa muốn lên tiếng nhất thời sững sờ, ngay sau đó là cảm khái, sâu sắc cảm nhận được lần này đến tham gia Trù vương tranh bá tái là một lựa chọn vô cùng chính xác, cả một đường đều tình cờ gặp được người tốt!

Cô nói: "Cảm ơn chủ khảo. Chủ khảo, thật ra tôi đến đây là muốn hỏi, bí đao trong món ăn tôi làm là ai cho vào giúp..."

Giang sư huynh cười ha hả: "Việc này tôi không thể nói cho cô nhóc biết được."

Giang Tuyết thật lòng: "Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn thôi."

Giang sư huynh thuận miệng: "Lão nhân gia cũng không cần cô nhóc cảm ơn đâu."

Giang Tuyết: "Lão nhân gia?"

Giang sư huynh: Chờ đã, lỡ lời mất rồi.

Giang Tuyết mẫn cảm: "Tôi nhớ lần này, bên trong ban giám khảo không có ai nhiều tuổi hơn ngài mà."

Giang sư huynh: "Ây..."

Giang Tuyết: "Các vị giám khảo khác cũng cần phụ trách ở những nơi khác nữa, hẳn là không đến trường đấu."

Giang sư huynh: "Cái này..."

Giang Tuyết: "Tôi nghĩ, Trù vương tranh bá tái là cuộc thi mang tính toàn quốc, nhất định trong hội trường thi đấu sẽ không để cho người không liên quan tùy ý ra vào, những ông chủ hoặc đầu bếp nổi tiếng trong nước hẳn là cũng không đến hiện trường thi đấu sớm như thế."

Giang sư huynh á khẩu không trả lời được, trong hoảng hốt thật giống như lại trở về tình huống nói chuyện với Thương Hoài Nghiên lúc ban nãy.

Ông ta cảm thấy hơi lo lắng, cô nhóc trước mắt này câu tiếp theo không phải sẽ nói toạc sự thật ra đấy chứ? Nếu như nói toạc ra, tuy rằng cũng không ai biết nhưng mà đây cũng sẽ thật sự trở thành một sai lầm không lớn không nhỏ mất!

Một giây sau, Giang Tuyết nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nở nụ cười ngọt ngào, không tiếp tục đề tài trước đó mà đổi sang một câu hỏi khác: "Chủ khảo, lời mời để cho tôi trực tiếp tham gia giải đấu phụ còn tính không?"

Giang sư huynh: "Còn." Ông ta còn nói, "Cô nhóc cũng chuẩn bị trực tiếp đến so tài ở giải đấu phụ?"

Giang Tuyết vui vẻ gật gật đầu: "Vốn dĩ tôi cảm thấy giải đấu phụ của Trù vương tranh bá tái mặc dù tên gọi thì nghe rất êm tai nhưng thực tế là muốn tách chúng tôi ra để tìm một nhân tài dự trữ."

Giang sư huynh lập tức cảm thấy chột dạ.

Giang Tuyết còn nói: "Có điều sau đó tôi phát hiện, trở thành người dự trữ cũng không phải chỉ có một mình tôi, cái này cũng không sao, đầu tiên rút lui khỏi cuộc thi Trù vương tranh bá tái, trực tiếp chờ trận đấu kết thúc rồi tham gia so tài ở giải đấu phụ là được." Cuối cùng cô nở một nụ cười lễ phép: "Chủ khảo, hẹn gặp lại."

Giang sư huynh: "Về sớm một chút, đi đường cẩn thận."

Cuối cùng ông ta cũng ngồi vào trong xe, thở ra một hơi thật dài, bật đèn xe lên, nhìn con đường phía trước nghĩ thầm: Đầu năm nay, mấy đứa trẻ tuổi đều sắp thành tinh cả.

Có điều nói gì thì nói, cuối cùng việc này cũng đã xong, hiện tại chỉ còn lại một chuyện quan trọng nhất thôi.

🌸 BTV: Chưa thấy cái chương nào có tựa đề dài như chương này luôn.