Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 2



Editor: Peachy – Đào Gia Chi Ái

Đêm đến, ta vào trong rừng, tìm một bụi cỏ gần đó mà ta thường đến rồi nằm xuống.

Trên bầu trời đen, những vì sao lấp lánh treo lơ lửng.

Từng con đom đóm chậm rãi bay ra từ nhiều phía, một lúc sau, những ngôi sao và đom đóm trước mắt như hòa quyện vào nhau, rất khó phân biệt.

Rất lâu về trước, cũng vào một đêm hè như thế, ông nằm trên bãi cỏ cùng với ta, ông kể cho ta nghe những trải nghiệm thú vị của mình.

Ta nằm nhắm mắt lại, nhớ lại có một lần, ông nói có một hôm vào ban đêm, ông đã bị tiếng khóc của ta thu hút.

Ông nói, ông nhìn thấy ta ở gốc cây, khi đó, từng đàn đom đóm xanh vây quanh ta, cảnh tượng đẹp như ngọc lưu ly. Bởi vậy nên ông mới đặt tên ta là Lưu Huỳnh.

Bây giờ, mọi thứ đã khác.

Đột nhiên bên cạnh có động tĩnh, ta mở mắt ra nhìn, lại là hắn. Hắn chống tay tựa đầu, nửa nằm ở bên cạnh ta nói: “Mãi mà vẫn không tìm thấy nàng, ta còn tưởng nàng rời đi mà không một lời từ biệt.”

“Nào dám nào dám”. Ta cười nói, ” Ơn cứu mạng lớn hơn trời, ta không dám chưa báo đáp mà rời đi.”

“Ồ? Vậy nàng định báo đáp thế nào?”

“Chẳng lẽ là lấy thân báo đáp?”

Hắn không nhịn được cười ra tiếng, ta vội vàng ngồi dậy.

“Không không không.” Ta xua tay liên tục, “Ta tự biết lượng sức mình.”

“Vậy nàng tính làm gì để báo ơn?”

Ta suy nghĩ một lúc, cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào. Suy cho cùng, ta không biết nhiều thứ, cũng không có gì nhiều, hiểu biết về hắn cũng ít, ta không biết nên làm gì để báo ơn hắn.

“Không bằng cứ để ta đi theo ngươi trước đi?”

Hắn sờ cằm, tựa như nghĩ đến cái gì: “Nàng đang định dựa dẫm vào ta à?”

Tim ta đập nhanh một nhịp. Hắn nói đúng. Ta làm vậy vì thứ nhất để báo ân, làm rõ nhân quả của cả hai. Thứ hai, quả thật ta không biết mình nên đi về đâu.

Lúc trước chỉ nghĩ đến phải chạy thoát, đến khi thoát được rồi, con đường phía trước ta lại mơ hồ, không biết đâu là đông tây nam bắc, ta không biết nên đi hướng nào là hướng ngược lại.

“Ta… Ta có thể dùng độc. Nhìn ngươi đẹp như vậy, người hâm mộ, ghen ghét ngươi nhất định không ít. Chi bằng để ta đi theo bảo vệ ngươi?” Ta liếc nhìn hắn, khẽ hỏi, thể hiện hết sức sự chân thành của ta.

“Độc? Tại sao một cô nương nhỏ như nàng không học y mà lại học về độc?”

Quả nhiên, người trong thiên hạ nghe thấy độc như nghe thấy có cọp dữ, chỉ cảm thấy đó là chuyện xấu, ngay cả hắn cũng nghĩ vậy.

Ta ngạo nghễ đáp lại: “Làm sao? Độc là hổ dữ hả? Hay là sư tử? Các ngươi nghe tới là sợ như vậy? Ngươi phải biết là thuốc cũng có ba phần độc! Hơn nữa, học y ngoài cứu người còn làm được gì?”

Hắn yên lặng nhìn ta chằm chằm, rồi dời tầm mắt mà nói đùa: “Nàng còn muốn hại người?”

“Ngốc! Không cứu người là hại người sao?”

“Vậy nàng muốn làm gì?”

“Tất nhiên là bảo vệ người.”

“Bảo vệ người?”

“Đúng vậy, y chung quy chỉ có thể cứu người, mà độc còn có thể bảo vệ người!”

Sau một hồi yên lặng, vốn tưởng rằng hắn không còn gì để hỏi, lại không ngờ hắn lại nhẹ giọng hỏi: “Vậy nàng muốn bảo vệ ai?”

Bảo vệ ai? Ta cũng không biết bảo vệ ai, câu hỏi này thật sự làm khó ta. Ta còn không bảo vệ được người mà ta muốn bảo vệ. Đúng vậy, mấy năm nay ta đã làm gì, ta cũng không biết rõ, chỉ là muốn tìm một chuyện để mình làm.

Ta thất thần một lúc, mới chợt nhận ra: “Đồ ngốc! Không phải lúc nãy ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi sao!”

“Bảo vệ ta?” Hắn sửng sốt một lát, sau đó cười lớn “Ha ha ha”. Ta bối rối không hiểu gì cả, hắn đang nghĩ ta nói giỡn, hay là khinh thường ta.

“Tại hạ Vân Lâm, nghĩa là mưa rừng. Sau này trông cậy vào cô nương bảo vệ ta rồi. Nhưng tại hạ vẫn chưa biết tên của cô nương?”

Tự nhiên tên này nghiêm túc làm ta trở tay không kịp, ta vội vàng trả lời.

“Lưu Huỳnh. Lưu trong ngọc lưu ly, huỳnh trong ánh sáng của đom đóm.”

“Đom đóm sáng ngời, giống như lưu li. Quả là Lưu Huỳnh.”

“Từ nay về sau, nàng tuyệt đối không được quên bảo vệ ta.”

Nói xong, hắn lại tùy ý cười to.

Gió khẽ thổi, thổi bay khăn che mặt mà hắn sai người mua cho ta, cùng với tiếng cười của hắn bay sang phía bên kia rừng.

Đêm hôm đó, tiếng cười của hắn cùng ánh sáng của đom đóm lưu lại rất lâu trong rừng, lặng lẽ khắc ghi vào tâm trí ta.

Ta lại nằm xuống, nhìn những ngôi sao và ánh sáng đom đóm khó phân biệt kia, ta không nhịn được vươn tay với lấy.

“Vân Lâm, nhìn này, có lẽ không có gì đẹp hơn thế này trên thế gian.” Ta mê mẩn lẩm bẩm.

Hắn thấp giọng cười khẽ, “Chưa chắc, lễ hội hoa đăng ở kinh thành cũng rất đẹp. Ngày ấy, nhiều đèn hoa đăng đếm không xuể chiếu sáng mọi nhà, nhìn từ xa, giống như một biển sao trên mặt đất. Mà khi hàng ngàn đèn Khổng Minh bay lên trời như những vì sao, cả kinh thành rực sáng lại càng đẹp hơn.”

“Thật đấy.”

“Nếu nàng không tin thì đến kinh thành nhìn thử đi.”

Trong một khắc lòng ta tràn đầy mong chờ, nhưng rồi thở dài: “Kinh thành cách xa nơi này.”

“Nàng đi theo ta thì sợ gì không đến được kinh thành, đến lúc đó ta dẫn nàng đi xem.”