Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 3



Hai tháng sau, ta cùng hắn đến kinh thành. Một đường này, ta đã thấy thôn trang nghèo nàn nhất, cũng nhìn qua những thị trấn giàu có. Nhưng nó không thể sánh được với khung cảnh náo nhiệt trước mắt này.

Đi qua khu chợ tấp nập người qua lại, xe ngựa dừng lại trước một phủ đệ, ta nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy ba chữ “Phủ Lê Vương” được treo cao trước cửa.

Lê Vương?

Ta quay đầu lại, kìm nén mọi suy đoán trong lòng mà nhìn hắn, chờ hắn mở miệng nói.

“Sao vậy? Sợ à? Vậy nàng tranh thủ còn sớm rời khỏi đi.”

Vân Lâm cười khẽ nói với ta, sau đó thản nhiên xuống xe ngựa, bỏ lại ta.

Tại sao ta phải sợ, đối với ta, nó chả có gì đặc biệt cả.

Ta vội vàng xuống xe ngựa, đuổi theo hắn.

“Vân Lâm, đợi ta với.”

Hắn dừng lại, yên lặng nhìn ta đang chạy đến, một lúc sau, hắn kẽ cười, dịu dàng nói: “Lưu Huỳnh, nàng nên suy nghĩ kĩ một chút, thật sự muốn theo ta vào trong?”

“Theo chứ.” Ta vội nắm lấy cổ tay áo của hắn mà trả lời, ta có cảm giác hắn định bỏ ta ở lại.

Hắn không nói gì, chỉ nở nụ cười thường ngày mà chậm rãi đi vào, mặc kệ ta đang túm hắn, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.

Nếu ở bên ngoài phủ, ta vẫn còn ở trạng thái bình tĩnh, thì khoảnh khắc ta bước vào phủ, trái tim ta đập mãnh liệt không dừng.

Vừa vào phủ, hàng loạt tiếng “Vương gia” vang lên đầy khí thế.

Ta cứ tưởng rằng hắn là khách hay bạn tốt của chủ nhân phủ này, nào ngờ hắn chính là vị chủ nhân đó.

Tuy thấy được sự kinh ngạc trong mắt ta, nhưng hắn vẫn im lặng không nói lời nào.

Ngay sau đó, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi và một cô gái có dung mạo thanh tú ước chừng khoảng hai mươi tuổi đứng trước một đám người hầu mà tiến lên, họ cúi đầu như đang chờ lệnh.

Advertisement



“Thanh Chiếu, tìm một sân nhỏ rồi sắp xếp tốt cho vị cô nương này.”

Vân Lâm thản nhiên ra lệnh, cô nương kia hơi giật mình mà trả lời “Dạ”, sau đó nàng lén lút nhìn ta, ánh mắt đầy phán xét.

Mà những người hầu phía sau nàng ta cẩn thận trao đổi với nhau qua ánh mắt.

Sau đó, Vân Lâm để ta một mình đứng đó, những người đó thấy hắn rời đi, mới nhỏ giọng trò chuyện, một vài cô nương dường như định đến bên ta, nhưng nhìn Thanh Chiếu đứng cạnh ta liền sợ hãi dừng lại.

Thanh Chiếu quát lớn vài tiếng, những người đó lập tức sợ hãi mà giải tán.

“Cô nương, mời đi lối này.” Thanh Chiếu xoay người, cười nói với ta, như muốn dẫn đường cho ta.

“Vị tỷ tỷ này, tỷ đừng sắp xếp cho ta biệt viện gì đó, trước đó ta nợ Vân… Vương gia một phần ân tình, hiện giờ chẳng qua ta mặt dày ăn vạ chỗ này để nghĩ xem khi nào báo đáp mà thôi, tỷ cứ thu xếp bình thường thôi, xem ta như người hầu mà đối đãi là được.”

Ta có thể nhìn ra được suy nghĩ trong ánh mắt của họ, cũng tự hiểu rõ, mục đích mà ta đến đây không phải để được chăm sóc mà không có lý do.

Ta cảm tạ hắn đã cho ta một mái hiên che mưa gió, nhưng ta không thể được nước lấn tới, ta nên tự mình làm gì đó.

Nghe Lưu Huỳnh nói xong, Thanh Chiếu sửng sốt một chút, cô nương này không như nàng nghĩ. Nhưng cho dù là vậy, nàng cũng không dám tự mình làm chủ.

Nàng vốn định từ chối thẳng, nhưng thấy cô nương này nói rất chân thành, nhìn không giống giả, nàng đổi ý nói: “Cô nương, Vương gia đã căn dặn, nô tỳ sao dám làm trái. Nếu cô nương đã quyết tâm như vậy, hay là để nô tỳ đưa người đi nghỉ ngơi, rồi đi bẩm báo với Vương gia, để Vương gia quyết định?”

“Cũng được, vậy đa tạ tỷ tỷ.”

Nàng dẫn ta vào phòng, sau đó giúp ta đi dò hỏi.

Phòng này tuy không lớn nhưng rất thoải mái, nhìn có vẻ là phòng dành cho một người.

Chỉ chốc lát sau, Thanh Chiếu đã trở lại. Nàng nói với ta rằng Vân Lâm đã đồng ý. Sau đó nàng sắp xếp cho ta một gian phòng nhỏ bên cạnh phòng của nàng, nhỏ hơn nhiều so với phòng nàng ta, nhưng đối với ta thì không có gì để chê cả. Tiếp đó, nàng nói cho ta một số điều nữa.

Thì ra khi Vân Lâm còn bé đã bị đưa đến Bắc Cương, nhưng gần đây hoàng thượng bệnh nặng, nhớ đến người con trai còn nhỏ tuổi nên lúc này mới triệu hắn về, cho nên phủ đệ này là mới xây dựng xong. Hầu hết những người hầu cũ đều ở Bắc Cương, một cô gái vốn nên đi theo nàng ta cũng lưu lại nơi đó, nên gian phòng nhỏ này mới bị bỏ trống.

Thanh Chiếu giúp ta dọn dẹp phòng, sau đó nắm tay ta, kéo ta ngồi xuống cạnh giường.

“Nếu muội đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta cũng nói với muội vài điều.”

Ta gật đầu lia lịa, nàng nói tiếp.

“Trong vương phủ này có rất nhiều người muốn trèo cao. Ta nghe những lời vừa rồi mà muội nói, ta cảm thấy muội không phải loại người đó, cũng hy vọng muội không phải. Mấy năm nay, có nhiều tỳ nữ thấy Vương gia tốt bụng mà động tâm tư, cho dù thế nào, nhớ kỹ lời tỷ dặn, ngàn vạn lần không được động tâm.”

Nàng nói thẳng, giọng điệu mang theo sự lo lắng, trong lòng ta không khỏi cảm thấy ấm áp, đã nhiều năm rồi chưa có ai đối xử với ta như vậy.

Ta vội vàng đáp: “Tỷ tỷ yên tâm, Lưu Huỳnh biết. Kỳ thật muội ở lại phủ, một là vì báo đáp ân tình, hai là vì muội không có người thân bạn bè. Muội thật sự không biết nên đi đâu, cũng không biết mình phải làm gì, vì thế mới mặt dày đi theo tới đây. Muội hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác.”

Nghe những lời nói từ đáy lòng của cô nương trước mặt, Thanh Chiếu khẽ thở dài rồi gật đầu. Nàng nghĩ thầm, nếu những cô nương trước kia cũng tự hiểu bản thân như cô nương này, thì làm sao họ có thể… Rồi nhìn cô nương mười bảy, mười tám tuổi không còn người thân, nàng cảm thấy đau lòng, nàng chưa từng trải qua cảm giác tứ cố vô thân, cũng không biết sự đắng cay trong đó.