Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 6



Mấy ngày kế tiếp, ta làm theo lời hắn, sáng chiều đều đi thư phòng dọn dẹp một lần, nhưng không có lần nào gặp được hắn.

Không có duyên rồi.

Nhưng mà không sao, ta có thể chuồn đi sau khi hoàn thành công việc.

Ở một góc độ nào đó mà nói, những ngày như vậy cũng tốt. Ta có thể yên tâm học những gì mà ta thích, hoặc lúc nhàm chán thì ra khỏi phủ đi dạo, ung dung tự tại biết bao nhiêu.

Nhưng rốt cuộc hắn không có quên ta, không phải, đột nhiên hắn mang ta đến dự tiệc, là tiệc Hồng Môn Yến.

Đại hoàng tử ngồi ở ghế trên, vẻ mặt ôn hòa, phong thái tao nhã, nhưng vừa mở miệng đã lộ ra lưỡi kiếm ẩn dưới lời nói.

“Đáng lẽ nên mở tiệc mời Tứ đệ từ sớm, nhưng nghĩ tới Tứ đệ đã đi một chặng đường dài nên hôm nay mới mời, hy vọng Tứ đệ không trách tội.” Hắn không dừng lại mà vẫn nói tiếp, “Nghe nói Tứ đệ ở Bắc Cương được nhiều người yêu quý, lần này về kinh thành, chắc hẳn đệ vẫn còn bận tâm về Bắc Cương nhỉ?”

Vân Lâm thản nhiên cười: “Đó là đương nhiên, nhưng phụ hoàng bệnh nặng, đệ thân làm con, sao có thể không trở về được? Đệ cũng đành bất đắc dĩ.”

“Nghe nói Tứ đệ chưa từng gặp mặt phụ hoàng?” Đại hoàng tử không đổi sắc mặt mà tiếp tục nói.

“Phụ hoàng bệnh nặng nên vẫn chưa triệu kiến đệ, hơn nữa đệ mới vừa hồi kinh, đợi ổn thỏa xong rồi thì mười ngày nữa đệ sẽ tới gặp phụ hoàng.”

Vân Lâm nâng chén với Đại hoàng tử, không nói nhiều lời.

Bầu không khí lại lần nữa lạnh đi.

Tam hoàng tử ở một bên đột nhiên tham gia, chỉ vào ta.

“Tứ đệ, nghe nói lần này đệ còn mang theo một nữ tử trở về, bên ngoài đều đang đồn, nói nàng ấy tuy rằng khăn che kín mặt, nhưng nhất định là người không tầm thường. Không biết có phải là người đang đứng sau đệ không?”

Đại hoàng tử ăn ý nói theo: “Ồ? Cũng không biết là cô nương như thế nào, có thể cho ta chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng ấy không?”

Hắn trầm mặc hồi lâu làm ta không khỏi trở nên lo lắng mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Hiên Thượng Lâm nhếch khóe miệng, làm như đang trả lời ta, lại như trả lời bọn họ.

“Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, làm sao có thể tin được chứ?”

“Đây chỉ là một nha hoàn tầm thường của đệ, sao có thể lọt vào mắt xanh của huynh đây? Nếu cuộc sống của huynh nhàm chán quá thì để đệ phái người tìm vài cô nương ở Bắc Cương về cho, phong thái của họ khác xa một vực.”

Đại hoàng tử vội vàng cười cắt ngang: “Tứ đệ nói đùa, phụ hoàng đang bệnh nặng, làm sao bọn ta có thể có những suy nghĩ như vậy.”

Yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc trong hòa bình, nhưng cũng không mệt như bình thường, mỗi một hành động của bọn họ, e rằng đã phải suy tính nhiều lần mới dám để lộ ra.

Hoàng thất, quả nhiên cũng rất phức tạp.

Sau đó, hắn để ta về phủ một mình trước, ta đến thư phòng tiếp tục dọn dẹp cho xong ngày hôm nay. Ta lau dọn bàn như thường lệ, sắp xếp lại những cuốn sách bừa bộn, chà lau kệ sách, nhưng tâm trí không khỏi nhớ đến yến tiệc, rồi lại nghĩ về hắn.

Nghe nói gia tộc mẫu phi của hắn từng là gia tộc lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành. Cậu của hắn là đại tướng quân, chẳng những công cao hơn chủ, mà còn nắm trong tay rất nhiều binh quyền, cuối cùng bị người khác mưu hại mà phải uống thuốc độc tự sát. Không lâu sau đó, mẫu phi hắn – Vân quý phi tâm trạng không tốt, bệnh nặng mà chết. Còn hắn thì vì một vài lý do không rõ mà ở bên ngoài nhiều năm.

Có lẽ là vì gia tộc của mẫu phi tạo phản nên mới bị phái đến Bắc Cương?

Về phần hai nhân vật chính của yến tiệc hôm nay, Đại hoàng tử do Liễu thị sinh ra. Người phụ nữ họ Liễu này đã cùng phụ thân mình vạch trần chuyện của Vân gia, vì vậy mà được phong làm hoàng hậu. Còn mẫu thân của Tam hoàng tử là người có nét giống với Vân quý phi mới luôn bất khả chiến bại.

Quan hệ của hắn và bọn họ rõ ràng không thể lý giải được, nhưng vì sao hắn vẫn có thể vui vẻ trò chuyện, cung kính lễ độ như vậy.

Thân ở hoàng thất, chẳng lẽ hắn cũng phức tạp?

Nghĩ đến đây, ta không khỏi dựa vào kệ sách mà ngủ thiếp đi.

“Rầm!”

Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, ta tỉnh lại, không biết trời đã tối từ lúc nào.

Dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, ta thấy rõ bóng dáng hắn bước tới.

Trên mặt Hiên Thượng Lâm hiện vẻ lạnh lùng mà ta chưa từng thấy qua, trong ánh mắt xa lạ đó lộ rõ sự căm hận sâu sắc. Dáng vẻ xa lạ này khiến ta sợ hãi.

“Sao nàng lại ở đây?” Giọng hắn trầm khàn làm ta hốt hoảng.

Ta mở miệng, chưa kịp lên tiếng thì hắn đã hét lên như một con thú hoang thoát khỏi sự khống chế, “Cút.”

Ta còn chưa phản ứng lại đã bị hắn đẩy ra khỏi thư phòng, sau đó là tiếng đóng cửa thật mạnh.

Nhìn cửa phòng, ta vẫn chưa hoàn hồn lại. Hắn bị gì vậy?

“Không nghe thấy sao? Còn không đi?” Vân Thâm đột nhiên lên tiếng.

Ta không thèm nhìn hắn mà xoay người rời đi. Sự dứt khoát đó dường như làm hắn ngạc nhiên một lúc lâu.

Nàng ấy không quan tâm? Ta, vậy mà vì nàng ấy lạnh nhạt mà có chút buồn sao?

“A ——” Hiên Thượng Lâm nhốt mình trong thư phòng, hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, rồi lại cười điên cuồng, “Ha ha ha, phụ hoàng, ông vẫn tàn nhẫn như vậy, chỉ có ta là ngu xuẩn, còn vất vả đi tìm chân tướng năm xưa.”

Hắn nhắm mắt lại, hình ảnh cuộc nói chuyện với người đó cách đây không lâu cứ hiện về trong đầu hắn.

“Con… Tới rồi.” Nhìn đứa con trai nhiều năm không gặp đang đứng bên mép giường, Hiên Nguyên gắng gượng mỉm cười.

Sau yến tiệc, Hiên Thượng Lâm một mình lẻn vào cung, trong cung chỉ có một người, những người khác giống như đã sớm bị điều đi.

Nhìn phụ thân lẽ ra phải khí phách hăng hái lại gầy gò ốm yếu như đã đến những giây phút cuối đời người, nhiều loại cảm xúc nhất thời dâng trào..

Không thể phủ nhận, hắn lưu luyến cuộc sống tốt đẹp lúc nhỏ, nhưng nỗi hận mẫu tộc bị diệt, nỗi đau về cái chết của mẫu thân, sự oán hận khi bị đày ải lại càng nhiều hơn.

“Chuyện năm đó….”

“Điều tra ra rồi à?” Hiên Nguyên gắng gượng ngồi dậy, hỏi hắn nhưng giọng điệu lại như khẳng định, ông ta giễu cợt nói, “Chậm hơn nhiều so với ta tưởng. Con đó, vẫn là không được. Nếu con động thủ sớm một chút, Hứa Lạc đã sớm nhổ ra rồi. Con vất vả tìm hắn như vậy, cuối cùng lại mềm lòng, còn tha mạng cho vài người.”

Nghe Hiên Nguyên nói như đó là một việc bé nhỏ không đáng kể đã chứng minh tất cả những suy nghĩ của hắn, có điều gì đó đang dần trở nên rõ ràng hơn.

Trầm mặc hồi lâu, Hiên Thượng Lâm chậm rãi nói: “Người… Cái gì cũng biết. Tất cả mọi thứ thật sự do người sắp đặt.”

Hắn vẫn còn nhớ rõ ngày đó Hứa Lạc ở trong tù nói ra những lời nhạo báng không chút giấu giếm với hắn. Nhớ tới tên đó nhiều lần quỷ dị nói tất cả đều chỉ là trò chơi, mà cả hai người trước nay đều chỉ là những quân cờ mà thôi.

“Trách không được, trách không được. Cái gì mà thuộc hạ cũ… Thế lực thần bí… Thì ra thật sự đều là… Người. Phụ hoàng, mấy năm nay, trò chơi này có thú vị không?”

Hắn cười, nhưng mọi thứ trong lòng hắn như đã vỡ vụn.

“Thật nhàm chán, vốn tưởng rằng con của nàng ấy hẳn là không tệ, nhưng cuối cùng vẫn là người mềm lòng.”

“Nhi thần chỉ hỏi một câu, với mẫu phi, bệ hạ có từng hối hận không?”

Ánh mắt Hiên Nguyên sắc bén nhìn Hiên Thượng Lâm, “Lâm nhi, con cảm thấy sao?”

Trong một khoảnh khắc, ông ta như đã khỏi bệnh hoàn toàn.

“Nhi thần… Đã rõ. Nhi thần cáo lui.”

Hắn không chút do dự xoay người rời đi, Hiên Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, mãi cho đến khi đại sảnh lại trở nên trống rỗng, ông ta mới thoải mái cười.

“A Tiêu, quả nhiên hắn giống nàng.”

“A Tiêu, ta…”