Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 7



Mấy ngày nay trôi qua như một giấc mơ vậy.

Đầu tiên là trong cung truyền đến tin bệ hạ băng hà truyền ngôi lại cho Đại hoàng tử, sau đó có người tố cáo Đại hoàng tử hạ độc bệ hạ, làm giả thánh chỉ, buộc hắn ta phải khởi binh. Không ngờ trong cuộc chiến đó, hắn ta đã bị bắt trong một thời gian ngắn.

Mà cách đây không lâu, ta còn chính tai nghe thánh chỉ tuyên cáo. Về phần nhân vật chính trong thánh chỉ thì lúc này đang nhàn hạ nhấp trà trước mặt ta, khác với đêm ấy, giống như người đêm đó không phải hắn.

“Vương gia gọi ta tới có việc phân phó.”

Hắn đặt tách trà xuống bàn đá, yên lặng nhìn ta, hồi lâu mới hỏi: “Nàng bị bệnh sao? Mấy ngày rồi mà không tới làm việc?”

Không phải ngươi kêu ta cút à? Ta muốn trả lời như vậy, nhưng tất nhiên là không được.

“Không phải Vương gia bảo ta biến đi sao?”

Hắn cười khẽ, “Bổn vương bảo nàng làm gì thì nàng làm đó à? Nàng thật sự coi mình là tỳ nữ trong vương phủ hả?”

Ta tức giận nhìn hắn, không nói gì.

“Mấy ngày nữa ta tiến cung, nàng thì sao? Lưu Huỳnh.”

Hắn đột nhiên gọi tên ta làm ta nhất thời ngẩn người, như thể lại quay về đêm hôm đó.

Ánh mắt hắn hướng về phía hồ nước trong veo yên tĩnh trong hoa viên, đôi mắt hắn như mặt hồ kia, bình tĩnh đến mức không ai có thể đoán được tâm tư của hắn.

“Đi? Hay ở lại?” Hắn lại lần nữa đặt câu hỏi.

Lòng ta có chút bối rối, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, ta cũng đưa mắt nhìn mặt hồ, sự tĩnh lặng đó thật tốt.

Khó trách hắn nhìn lâu như vậy.

“Đi thôi.”

“Đi… Đi đâu?”

“Ta muốn tiếp tục đi theo người, ta còn chưa có trả ơn người mà. Nhưng mà, ta có thể vào hoàng cung hả?”

Ta nhìn hắn, đối diện với đôi mắt biết cười ấy.

“Được thôi, đi theo ta, nàng còn sợ không vào được hoàng cung à?”

Việc đầu tiên hắn làm sau khi lên ngôi chính là sửa lại án oan năm đó của Vân gia, phong Vân Thâm làm tướng quân. Hóa ra mọi chuyện đều do đám người Liễu Tương dàn dựng, Liễu gia bị phạt tru di cửu tộc, những người có liên quan thì tru di tam tộc.

Không cần phải nói, Thanh Chiếu tất nhiên làm việc trước mặt thánh thượng, còn ta, ta vẫn đi theo Thanh Chiếu như cũ, xem như thay thế vị trí của nàng lúc trước?

Nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, khoảng thời gian này quá thoải mái, cũng không đáng sợ như ta tưởng.

Advertisement



Đêm đến, ta và Thanh Chiếu cùng nhau ăn tối, trò chuyện về những điều thú vị trong ngày, đột nhiên giọng điệu của Thanh Chiếu thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn.

“Lưu Huỳnh, muội lại học thói xấu theo các nàng rồi, sao muội lại đi học đánh bạc?”

“Tỷ tỷ, như lời mấy nàng ấy nói, đánh canh bạc nhỏ cũng không có gì nghiêm trọng mà lại giải trí nữa. Muội chỉ là rảnh rỗi tham gia cho vui, biết đâu cuộc sống sẽ thú vị hơn nếu muội thử nhiều thứ.”

Nàng thở dài một hơi, “Muội đó, một cô gái nhỏ như muội, tỷ không quản được muội, nhưng muội phải nhớ có chừng mực, nếu không thì sẽ có một ngày tỷ sợ rằng không ai có thể bảo vệ được muội đâu.”

“Hoàng cung này không đơn giản như muội thấy.” Nàng nhỏ giọng, gắp đồ ăn cho ta, có cảm giác như hận rèn sắt không thành thép.

Nhưng sao ta lại không biết hoàng cung phức tạp như thế nào.

Một thời gian trước, có thể nói bởi vì ta theo Thanh Chiếu từ vương phủ tiến vào cung mà bị nhiều người chú ý, cho đến hôm nay trở về sau, ta lại càng bị nhiều người chú ý hơn, vì chính bản thân ta.

Cũng giống như trước kia, ta cùng vài cung nữ trốn vào một góc nhỏ chơi xúc xắc, nào ngờ có một tiểu thái giám bên cạnh ta thua không chịu nhận, cả đám náo loạn lên, trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã tháo khăn che mặt của ta xuống.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, nhưng được cái trong họa có phúc, nhóm người này rốt cuộc cũng dừng lại.

Chà, có vẻ là lại thêm một đám người bị ta dọa sợ rồi, điều này cũng nhắc nhở ta nên đến Thái Y Viện.

Một nhóm người lại yên tĩnh cực kỳ, hiện trường trở nên vô cùng xấu hổ.

Ta mỉm cười bảo cung nữ trả khăn che mặt, chậm rãi thản nhiên đeo lại rồi ngáp mấy cái mới nói, “Chơi lâu vậy làm ta mệt rồi, đi trước đây, mọi người cứ tiếp tục nhé.”

Không sai, sau đó có rất nhiều lời đàm tiếu truyền ra, cho dù ta không để ý, cũng sẽ vô tình nghe thấy mấy cung nữ tụ tập trong góc tám chuyện.

Như là:

“Ta cứ nghĩ là một mỹ nhân, thì ra…”

“Lúc trước ta còn tưởng… Ta thật sự nghĩ nhiều rồi.”

“Ngươi không thấy sao, vết sẹo dài như thế, từ dưới mắt trái kéo dài đến nửa mặt… Nhớ lại vẫn thấy sợ…”

Từ hôm đó, rất rõ ràng, ta đã trở thành chủ đề lớn để bàn tán, nhưng điều khác biệt là những người mà ta từng kết bạn trước đây hầu như đã biến mất.

Thanh Chiếu luôn an ủi ta, nàng nghĩ ta rất khó chịu trong lòng, chỉ đang giả vờ không có gì ngoài mặt, nhưng nàng không biết rằng ta thực sự không quan tâm.

Chưa từng để ý thì sao có thể cảm thấy khó chịu?

Nhưng có thể gặp được Thanh Chiếu, người đối đãi với ta như muội muội ruột thịt, hẳn là may mắn rất lớn trong kiếp này của ta.