Lưu Manh Đại Đế

Chương 127: Ta là cha con đây



Dã Cẩu Quyền chính là linh thuật nguồn gốc xuất phát từ Châu Gia, trước nay không hề truyền ra ngoài. Chiêu thức vừa rồi của Võ Thiện Nhân tuy có đôi chút kỳ lạ nhưng thông qua khí tức, Châu Đăng Khoa mười phần khẳng định chính là Dã Cẩu Quyền, so với lực đạo mà hắn đánh ra không hề mảy may chênh lệch.

Về phần Võ Thiện Nhân, tuy lần thi triển Đẩu Chuyển Tinh Di này không quá nguy hiểm nhưng cũng khiến hắn mệt bở hơi tai, thân hình loạng choạng một lúc mới ổn định, há miệng thở phì phò: “Con bà nó! Mệt chết ta mất!”

Châu Đăng Khoa cố nén cơn đau, truy hỏi ngay: “Nói mau! Tại sao ngươi biết Dã Cẩu Quyền của Châu Gia ta?”

Thấy Châu Đăng Khoa đã nhầm tưởng Đẩu Chuyển Tinh Di thành Dã Cẩu Quyền, Võ Thiện Nhân không thèm giải thích, còn tỏ vẻ thân thiết bảo: “Ta đã nói ngay từ đầu mà ngươi không nhớ sao?”

Châu Đăng Khoa tròn mắt ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi đã nói gì?”

Chỉ chờ có vậy, Võ Thiện Nhân liền tỏ vẻ thống thiết, gào lên: “Con trai, ta là cha con đây.”

“Ngươi… Phụt…”

Vừa nghe xong, Châu Đăng Khoa nghẹn uất, không nhịn được lại thổ huyết thêm một chậu lớn.

Thấy tình trạng sống dở chết dở của hắn, Võ Thiện Nhân bĩu môi nói: “Thôi thôi, ta không thèm đùa với ngươi nữa. Võ Thiện Nhân ta mỗi ngày tám bữa ăn cá thịt. Cầm, kỳ, thi, hoạ, nấu ăn, võ nghệ, thiên văn địa lý đều tinh thông. Dã Cẩu Quyền của Châu Gia ngươi thì có gì đặc biệt chứ? Ta chỉ cần nhìn lướt qua liền học được ngay.”

Những lời này Võ Thiện Nhân cố tình nói thật lớn để cho hết thảy mọi người xung quanh đều nghe được rõ ràng. Trong lòng hắn khoan khoái vô cùng, cảm thấy bản thân mình thật quá ưu tú, đi đâu, làm gì cũng có thể trở nên phi thường nổi bật.

Không nằm ngoài dự đoán, rất nhanh bên tai đã vang lên những hồi âm thanh xì xầm to nhỏ.

“Cái gì? Hắn có nói điêu không? Nhìn một cái là học được linh thuật của đối phương? Chuyện này… làm sao có khả năng?”

“Hừ! Ta thấy cũng chưa chắc. Biết đâu trên người hắn có linh bảo nào đó, có thể phản kích ngược trở lại công kích của đối thủ thì sao?”

“Trên đời còn có loại linh bảo này sao? Trước nay ta chưa từng nghe nhắc đến.”

“…”

Nghe mọi người râm ran bàn luận, Võ Thiện Nhân rất làm đắc ý, trong lòng chợt nhớ đến sự bá đạo của linh phách Lạc Hồng, thầm dương dương tự đắc: “Chim của ta mới là hàng khủng nhất! Một khi ta móc chim ra, nhất định sẽ doạ các ngươi chết khiếp luôn. Hắc hắc…”

Châu Đăng Khoa bị đem ra làm trò cười trước rất đông người, trong lòng uất ức đến cực điểm, gào rống lên: “Võ Thiện Nhân! Ta với ngươi thề không đội trời chung.”

Thấy Châu Đăng Khoa kêu gào loạn xạ, Võ Thiện Nhân mất hứng, ánh mắt sắc lạnh như kiếm quét nhìn qua, hai bàn tay co lại thành trảo, nhằm đối phương tung chiêu.

“Thật là ồn ào! Ngươi đã đánh ta ba quyền, bây giờ ta trả lại cho ngươi một trảo.”

Linh lực một lần nữa bạo tuôn. Võ Thiện Nhân tung người, thầm hét vang một tiếng: “Mãnh Long Thám Trảo.”

Chứng kiến tình huống của phó hội chủ, đám thành viên Phục Minh Hội vội vàng quay sang ứng cứu, có điều vị trí của Võ Thiện Nhân đứng rất gần Châu Đăng Khoa, trong phạm vi như vậy, nếu tiếp tục thi triển linh thuật thì phó hội chủ nhất định sẽ bị liên luỵ.

Ném chuột sợ vỡ bình, đám thành viên Phục Minh Hội tỏ vẻ chần chừ, đồng thời tạm ngưng công kích.

Có lẽ Châu Đăng Khoa nhận ra kế hoạch của mình đã bị phá sản. Đáng hận là hắn vừa trọng thương bởi chính Dã Cẩu Quyền, chân linh khí trong người đang rối loạn, tạm thời không còn khả năng chiến đấu.

Đứng trước thanh thế kinh người của Võ Thiện Nhân, khoé mắt Châu Đăng Khoa như muốn rách toạc cả ra. Nếu trúng thêm chiêu này, e rằng phải nằm giường tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể hồi phục, như vậy sẽ bỏ lỡ kỳ Tân Vương sắp sửa diễn ra.

Châu Đăng Khoa không cam lòng hét lên: “Không…!”

Ngay trong thời khắc ấy, bỗng một thanh âm cuồng tiếu vang lên: “To gan! Dám đả thương thành viên Phục Minh Hội? Ngươi muốn chết?”

Võ Thiện Nhân bỗng cảm thụ thấy nguy cơ trí mạng ngay đằng sau, tiếp đó, một luồng công kích khủng bố chồm đến khiến hắn phải biến sắc, lông tóc dựng đứng cả lên.

Võ Thiện Nhân không dám mạo hiểm, liền biến đổi thủ pháp, Mãnh Long Thám Trảo lập tức thay đổi phương hướng đánh về phía sau.

“Bồng.”

Linh lực song phương va chạm nhau tạo thành một vụ nổ.

“Ầm… Ầm…”

Âm thanh thật quá dữ dội, khiến ai nấy nghe muốn điếc cả tai.

Bụi mù tan đi, bất ngờ hiện lên một thân ảnh, là một gã thanh niên mặt mũi sáng sủa, ánh mắt có nét thâm trầm, ngoan độc.

Trước sự xuất hiện bất ngờ này, đám thành viên Phục Minh Hội tỏ vẻ mừng rỡ như điên.

“Bái kiến hội chủ!”

“Bái kiến hội chủ!”

Đúng vậy, nhân vật này chính là Trần Công Minh, hội chủ của Phục Minh Hội.

Châu Đăng Khoa như trút được gánh nặng, vội vàng thu người lui về phía sau, ngồi xuống tiến hành áp chế thương thế trong nội thể.

Lúc này, Võ Thiện Nhân thuận thế bắn vọt về sau hơn mười thước. Vừa kịp ổn định thân hình, nom thấy diện mạo đối phương, sắc mặt liền biến hoá, đôi mắt chợt lóe lên hai luồng hung quang lạnh lẽo.

“Quả nhiên không sai! Trần Công Minh? Chính là súc sinh nhà ngươi!”

Không thèm để ý đến tình huống xung quanh, thân ảnh Trần Công Minh quỷ mị lướt đến, khẽ cười khẩy, đánh tiếp một chưởng, kình phong sắc bén và linh lực cuồng bạo không hề nương tay vỗ thẳng lên đỉnh đầu Võ Thiện Nhân.

Tuy không ở trong phạm vi trận chiến nhưng ai nấy đều cảm nhận rõ ràng lực lượng kinh khủng trong đòn đánh mà Trần Công Minh đang triển khai.

Nhìn thấy Trần Công Minh vừa mới xuất hiện đã hạ thủ tàn nhẫn, trên không trung, Đặng Văn Toàn kinh hãi bảo: “Trần Công Minh muốn làm gì? Không lẽ dám giết người trên Thông Thương Phong?”

Lại nói, Trần Công Minh thân là linh giả song hệ, trên người sở hữu kim linh mạch, hoả linh mạch, tu vi hiện nay là Tướng Cấp trung kỳ. Trong giới tân sinh, hắn cũng được coi là một môn sinh nổi bật, thực lực rất mạnh, dựa vào Phá Huyết Đao thành danh trên thực tế có để đánh tay ngang với Tướng Cấp hậu kỳ.

Nghe vậy, Trịnh Hoàng Phúc nhếch miệng cười nói: “Theo tin đồn, Trần Công Minh có một người đại ca đường chủ đứng ở phía sau. Vì vậy mà việc Phục Minh Hội gây náo loạn trên Hưng Yên Phong hai tên Đỗ Quang và An Bình đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Chuyến này nếu Võ Thiện Nhân không có người chống lưng, e rằng tự chuốc vạ vào thân thôi.”

Đặng Văn Toàn lại không quan tâm nhiều đến chuyện này, mục quang hứng thú nhìn xuống bên dưới, nói: “Hai người bọn họ, một là linh giả song hệ Tướng Cấp trung kỳ, một là linh giả tam hệ Tướng Cấp sơ kỳ. Ta muốn xem thử ai là người mạnh hơn?”​