Lưu Manh Đại Đế

Chương 128: Có giỏi thì đừng chạy



Thời khắc này, thân hình Trần Công Minh phóng vụt lên cao, tốc độ nhanh như thiểm điện phách ra một chưởng, hung hăng vỗ thẳng vào đỉnh đầu Võ Thiện Nhân.

Theo kình lực giáng xuống, không gian của mảnh thiên địa này cơ hồ bị xé rách, truyền ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Đứng trong cuộc, toàn thân Võ Thiện Nhân đang bị một nguồn uy áp khổng lồ khống chế, đôi chân như bị thiên địa trói buộc, muốn di chuyển cũng cực kỳ khó khăn.

Quả nhiên Trần Công Minh không phải một Tướng Cấp trung kỳ bình thường, thực lực vượt trội bỏ xa Châu Đăng Khoa.

Trong lòng Võ Thiện Nhân đôi mắt sáng ngời, cảm nhận nguồn năng lượng hung bạo đổ xuống, liền quyết đoán đánh ra một thức.

“Long Hổ Thần Quyền, thức thứ tám, Long Uy Xuất Vũ.”

Thêm một lần nữa, hai người tiếp tục đối chiêu, không ai chịu lùi bước.

“Bồng.”

“Bồng.”

Gió nổi mây phun.

So về linh lực, những tưởng Trần Công Minh sẽ dễ dàng nghiền ép đối thủ, đáng tiếc là Võ Thiện Nhân lại sở hữu linh mạch hoàn mỹ, thành ra tất cả đều nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Thân hình của hai người bọn hắn lao vào nhau rồi lại bắn ngược trở ra, một màn giao tranh vừa rồi vậy mà không phân được thắng bại.

Đòn phủ đầu bất thành, Trần Công Minh trong lòng cảm thấy thực kinh hãi.

Trước đó hắn cùng đại ca Trần Mông đã sớm đến đây, đứng từ xa quan sát tình hình, mãi đến cuối cùng mới chịu xuất đầu lộ diện.

Một chưởng vừa rồi, tuy rằng hắn chỉ sử dụng bảy thành linh lực nhưng dư sức đánh bại Tướng Cấp sơ kỳ. Vậy mà Võ Thiện Nhân có thể hoá giải dễ dàng chỉ bằng một quyền. Hơn nữa, thông qua trận chiến của Châu Đăng Khoa, Trần Công Minh nghi ngờ rằng Võ Thiện Nhân vẫn còn ẩn giấu lá bài tẩy, chưa hề tung ra thực lực chân chính.

Nói về số lần gặp giữa đôi bên trước nay mới chỉ có ba lần. Lần đầu là trong kỳ tuyển sinh ở ngoại viện số tám. Bởi vì Võ Thiện Nhân gây kinh động không nhỏ nên Trần Công Minh nhớ rất rõ, khi ấy tu vi của Võ Thiện Nhân mới chỉ ở Nhân Vực cấp sáu.

Lần thứ hai là trong Tây Nguyên với màn rượt đuổi của đàn Huyễn Dực Giáp Trùng. Thời điểm này, tu vi của Võ Thiện Nhân đã đạt đến Nhân Vực cấp mười một. Nhưng mà bấy nhiêu đó đối với Trần Công Minh vẫn chưa tạo thành chút uy hiếp nào hết.

Cho đến hiện tại, ở lần gặp thứ ba này, không ngờ Võ Thiện Nhân đã tăng vụt đến Tướng Cấp sơ kỳ. Trần Công Minh càng nghĩ càng kinh hãi, rất có thể lần gặp tiếp theo đối phương sẽ bỏ xa mình.

Giữa hai người đã phát sinh hận thù khó mà hoá giải, nếu để Võ Thiện Nhân có cơ hội trưởng thành, e rằng cuộc sống sau này của hắn sẽ gặp vô vàn khó khăn.

Trong lòng suy nghĩ là vậy, có điều, bên ngoài mặt Trần Công Minh vẫn cố gắng biểu hiện phong độ đường hoàng, nhìn thẳng vào Võ Thiện Nhân, nói một câu: “Tại hạ Trần Công Minh! Không biết vì sao vị sư đệ đây lại vô duyên vô cớ xuống tay với thành viên Phục Minh Hội?”

Trông vẻ mặt đóng kịch giả tạo của hắn, thần sắc Võ Thiện Nhân trở nên lạnh như băng, đưa tay bịt mũi nói: “Con bà nó! Rắm chó thối quá đi! Đồ sát nhân lấy oán báo ân như ngươi mà cũng dám mở miệng xưng hô sư huynh đệ với ta sao?”

Trần Công Minh tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Nực cười! Cái gì mà lấy oán báo ân? Ta và ngươi trước nay chưa từng gặp nhau. Liệu có hiểu lầm gì ở đây chăng?”

Những lời của Trần Công Minh rõ ràng là đang muốn phủi sạch mông, Võ Thiện Nhân cả giận, ánh mắt loé sáng, mang theo vẻ lẫm liệt chính khí phun một tràng dài: “Trần Công Minh ngươi đã làm gì thì trong lòng tự nhiên hiểu rõ. Trong Tây Nguyên, sau khi đánh chết Hàn Ngọc Lộc Vương, được mọi người khuyên can nhưng vì quá tự cao tự đại vào bản thân mà ngươi khiến cho nhiều huynh đệ phải bỏ mạng, đó là bất nghĩa. Có câu, người quân tử nhận ơn một giọt nước, báo đáp bằng cả đại dương. Vì lòng tham kiện linh bảo Bích Thuỷ Thủ Trạc, sau khi ta cứu ngươi khỏi sự vây công của Huyễn Dực Giáp Trùng, ngươi lại hạ thủ tàn nhẫn muốn lấy tính mạng ta, đó là bất nhân. Chưa kể đến việc ngươi dung túng cho thuộc hạ làm điều xằng bậy trên Hưng Yên Phong, cáo mượn oai hùm, cá mè một lứa. Một kẻ bất nhân, bất nghĩa như ngươi thì ngay cả heo chó cũng không bằng. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo. Phế bỏ ngươi!”

Nói về khoản võ mồm thì Võ Thiện Nhân trước nay chưa từng ngán bất kỳ bố con thằng nào hết. Lập luận của hắn vô cùng sắc bén, rõ ràng, khiến cho không ít môn sinh sắc mặt biến hoá.

Ngay cả trong đoàn đội Phục Minh Hội, trong ánh mắt của một số thành viên nhìn vào Trần Công Minh cũng loé lên những tia sáng khác thường.

Nghe Võ Thiện Nhân nói hết, Trần Công Minh giật mình cả kinh, không ngờ chuyện vây bắt Hàn Ngọc Lộc Vương mà hắn cũng biết rõ.

Tất nhiên là Trần Công Minh không thể thừa nhận, liền gạt phăng đi: “Ha ha… Rõ ràng là ngươi ỷ bản thân có chút bản lĩnh mà hành động ngông cuồng. Lại còn muốn nhận vơ kiện linh bảo Bích Thuỷ Thủ Trạc là của mình. Hôm nay nếu không xử lý ngươi thì bản Tướng làm gì còn mặt mũi nào nhìn mọi người?”

Thanh âm câu nói của Trần Công Minh rất lớn, dường như muốn cho tất cả mọi người biết rằng toàn bộ sự việc đều do một tay Võ Thiện Nhân tạo nên.

Trần Công Minh quyết định hôm nay không thể buông tha cho đối phương, linh lực một lần nữa bùng nổ, trong mắt sát khí đã nồng đượm.

Một khi ra tay hắn không thể để trận chiến này kéo dài, liền lấy từ trong người ra một thanh đại đao, cười nói: “Hãy nếm thử Đao pháp của Trần Gia ta.”

Nói đoạn, Trần Công Minh huy động thanh đại đao trên tay loang loáng bổ tới.

“Vù vù…”

Trên phương diện chiến đấu, Trần Công Minh kinh nghiệm vô cùng lão luyện. Đao vừa xuất, không ngờ trong phút chốc thì mũi đao lại sinh biến hóa, cứ như huyễn ảnh, liên tục chia thành năm, sáu đạo tấn công vào thân thể của Võ Thiện Nhân.

Phong Quyển Tàn Vân cấp tốc khởi động, thân hình Võ Thiện Nhân phiêu dật uyển chuyển hoàn hảo thoát khỏi phạm vi công kích.

Trần Công Minh vốn muốn giải quyết thật nhanh gọn nhưng Võ Thiện Nhân lại không nghĩ vậy, hắn muốn làm cho nơi này thật náo động nên cố tình kéo dài thời gian, cù nhây dây nhợ cùng đối phương.

So đấu về tốc độ, Trần Công Minh cho dù là Tướng Cấp trung kỳ, thậm chí Tướng Cấp hậu kỳ cũng không thể nào bắt kịp Võ Thiện Nhân.

Tình huống lúc này trông thật giống như diễn ra một màn mèo đuổi chuột.

Một người đuổi, một người chạy.

“Vù… Vù…”

Bên ngoài, đám thành viên Phục Minh Hội còn tưởng rằng Võ Thiện Nhân sợ hãi chạy trốn, ai nấy đều ngoác miệng hò hét, cổ vũ.

“Ha ha… Đồ chuột nhát gan! Có giỏi thì đừng chạy!”

Âm thanh lọt vào tai mình, Võ Thiện Nhân liền trả miếng ngay, phá lên cười khanh khách: “Ha ha… Đao pháp Trần Gia thật quá lợi hại! Có thể kiên trì ở phía sau ngửi rắm thối của ta. Hãy mau đỡ…”

“Bủm…”

“Bủm…”

Vừa cười nói, Võ Thiện Nhân vừa điều động chân linh khí đào thải xú khí trong cơ thể, thông qua con đường… tự nhiên nhất thoát ra ngoài.

Trước màn khiêu khích trắng trợn của hắn, Trần Công Minh tái cả mặt, giận cá chém thớt với đám thuộc hạ: “Các ngươi mau câm miệng hết cho ta!”

Trong lòng Võ Thiện Nhân cười hắc hắc, chạy được một đoạn ngắn, đôi tay nắm chặt lại thành quyền, hai luồng kình phong mang theo thanh thế kinh người, không hề đình trệ oanh tạc thẳng về phía sau, gào toáng lên: “Xem quyền của ta đây…”

Trần Công Minh đang huy động đại đao, nhìn thấy Võ Thiện Nhân xuất quyền, từng chứng kiến sự dũng mãnh trong đòn thế nên sắc mặt tỏ vẻ thận trọng, nhanh như cắt đã dồn lực chém mạnh một nhát.

“Phách.”

Nhưng không ngờ một quyền đó chỉ là phô trương thanh thế, không có một chút linh lực nào bên trong.

Trần Công Minh chưa kịp nghi hoặc thì bên tai bất ngờ nghe thấy một đoạn âm thanh gãy gọn.

“Bủm…”

Rõ ràng là Võ Thiện Nhân không hề có ý định đối chiến, chỉ muốn giở trò bỡn cợt Trần Công Minh mà thôi.

Thân pháp tuyệt đỉnh Phong Quyển Tàn Vân lại liên tục luân chuyển, thân hình của hắn lạng lách như con thoi, khiến cho Trần Công Minh tức đến xanh mặt, cố gắng đến đâu cũng không cách nào điểm trúng.