Lưu Manh Đại Đế

Chương 129: Một chiêu



Nhìn một màn tuồng chèo diễn ra, trên gương mặt của mọi người xung quanh hiện lên đủ mọi sắc thái.

“Hắn đang đánh lộn hay cố ý diễn trò vậy?”

“Các ngươi mau xem kìa, bộ mặt của hắn còn vô cùng hưởng thụ, thật là quá lưu manh, mặt dày vô sỉ.”

“Lần này thì Trần Công Minh bị chọc đến phát điên lên cho mà xem. Khặc khặc…”

“Các ngươi có để ý không? Nơi đây ồn ào đã một khoảng thời gian, tại sao vẫn chưa thấy hộ vệ quân xuất hiện?”

“Chuyện này… Đúng là có chút kỳ lạ!”

Ở một hướng, Thích Thật Thà thần tình rung động mãnh liệt, vẻ cuồng nhiệt đã lấp đầy trong mắt, không ngừng hò hét: “Con bà nó! Người anh em của ta đó! Chiêu này lợi hại quá! Nhất định phải kêu hắn dạy cho ta mới được. Hú hú…”

Võ Thiện Nhân nhanh chóng nhận ra náo động từ bên ngoài truyền đến, trong lòng vui vẻ như hoa nở, càng cố tình phô bày ra bộ dáng của một gã lưu manh chính hiệu.

Trong tình huống kỳ dị này, Trần Công Minh giận muốn sôi máu, cuối cùng bất chấp mặt mũi quát lên: “Võ Thiện Nhân, bản lĩnh trước đó của ngươi đâu cả rồi? Chỉ biết né tránh như vậy thôi sao? Ngươi tự nhận là thiên tài đúng không? Có giỏi thì nếm thử Phá Huyết Đao của ta.”

Phá Huyết Đao chính là linh thuật mạnh nhất của Trần Công Minh. Bên trong Tây Nguyên lúc vây khốn Hàn Ngọc Lộc Vương, Võ Thiện Nhân đã từng chứng kiến qua. Quyết định thi triển đến Phá Huyết Đao, xem ra lúc này Trần Công Minh đã bị chọc cho phát điên rồi.

Võ Thiện Nhân liền bật cười ha hả đáp: “Có gì không dám?”

Trần Công Minh trong lòng hạ quyết tâm: “Mạnh miệng lắm! Chỉ trong một chiêu ta sẽ đè bẹp ngươi.”

Theo đó, Trần Công Minh tung người vọt lên không trung, thủ pháp liên tục biến hoá, đại đao trong tay một đường chém xuống, hét vang một tiếng.

“Phá Đao. Xuất.”

Trong nháy mắt, trước mặt Trần Công Minh ngưng tụ thành một thanh đại đao hư ảo, màu trắng, bén nhọn, ngập tràn kim nguyên tố.

Võ Thiện Nhân không vội hành động, thản nhiên chờ đợi, nếu không sai thì sẽ còn một thanh huyết đao thứ hai.

Quả nhiên, Trần Công Minh lại điểm ra một đạo linh lực, thông qua thanh đại đao phách ra một chưởng.

“Huyết Đao. Hiện.”

Thanh đại đao thứ hai, toàn thân được bao bọc bởi hoả nguyên tố, mang đến cho con người ta một cảm giác chết chóc xuất hiện.

Sau màn dung hợp, cuối cùng, chỉ còn lại một thanh đại đao có lưỡi đao màu đỏ, sống đao màu trắng lơ lửng giữa không trung.

Phá Huyết Đao vốn là một bộ linh thuật nổi danh của Trần Gia, do một vị lão tổ thiên tư trác tuyệt sáng tạo nên. Thông qua đao thuật, kết hợp hai loại là hoả thuộc tính và kim thuộc tính trong cùng một thức. Tuy nhiên, Phá Huyết Đao có hai điểm yếu, một là thời gian duy trì khá ngắn, hai là không thể hoàn toàn dung nhập hai loại thuộc tính hoà thành một thể. Cơ mà so với những linh thuật đơn thuần khác thì uy lực đã tăng ba thành, sức công phá rất lớn.

Ngay tức thì, Phá Huyết Đao biến hoá thành một thanh cự đao khổng lồ, rồi nhanh như sấm sét, theo sự điều động của Trần Công Minh một đường chém xuống.

“Ầm… Ầm…”

Đứng trước thế trận Trần Công Minh dày công sắp đặt, trong đầu Võ Thiện Nhân nhanh nhẹn nhảy số.

Cảm nhận nguồn lực lượng đang sắp sửa công kích mình, Võ Thiện Nhân tự tin có rất nhiều phương án hoá giải Phá Huyết Đao.

Cuối cùng, Võ Thiện Nhân quyết định sử dụng lại kỹ pháp Đẩu Chuyển Tinh Di. Tuy biện pháp này có chút mạo hiểm nhưng cũng là dịp tốt để hắn kiểm tra xem nhục thể của mình cường hãn đến đâu. Nếu quá trình thi triển Đẩu Chuyển Tinh Di không thuận lợi, vẫn còn phương án dự phòng là Hàng Long Biến Thân.

Một chiêu Đẩu Chuyển Tinh Di phản kích thành công sẽ triệt để đánh bại nhuệ khí của Trần Công Minh, khiến cho đối phương từ nay trở đi không ngóc đầu lên được. Đó cũng là mục đích chính mà Võ Thiện Nhân nhắm đến.

Ngay lập tức, bên trong cơ thể, toàn bộ chân linh khí theo một ý niệm liền rút cả vào đan điền. Kinh mạch, xương cốt, lục phủ ngũ tạng, cơ bắp, da thịt… toàn bộ đều trở nên trống rỗng.

Vừa vặn vào thời điểm này, Phá Huyết Đao đã bổ xuống.

“Ầm… Ầm…”

Quan sát động tĩnh của Võ Thiện Nhân, cảnh tượng có chút quen mắt, rất giống tình huống khi hắn đón đỡ Dã Cẩu Quyền của Châu Đăng Khoa, Trần Công Minh trong lòng vô cùng nghi hoặc: “Hắn muốn làm gì? Tại sao lại không có dấu hiệu điều động linh lực?”

Chỉ thấy Võ Thiện Nhân không nhanh không chậm nâng tay lên, muốn dùng tay không đón đỡ Phá Huyết Đao.

Trong nháy mắt, một luồng linh lực hai màu trắng, đỏ vô cùng hung bạo ồ ạt xộc thẳng vào cơ thể. Chỉ trong một hơi thở, luồng năng lượng này đã càn quét đến từng bộ phận, tiến hành công phá.

Uy lực của Phá Huyết Đao thực sự cường hãn hơn rất nhiều so với Dã Cẩu Quyền, khiến cho Võ Thiện Nhân mặt mày nhăn nhúm, toàn thân đau đớn vô cùng, cơ hồ có hàng trăm mũi đao đâm vào lục phủ ngũ tạng, kinh mạch trương phồng, ngay cả xương cốt cũng trở nên mềm nhũn.

Hắn đã sớm lường đến tình huống này. Có điều, chỉ một chút đau đớn như vậy vẫn còn quá ít, chưa thấm tháp vào đâu so với lần đầu tiến hành Hàng Long Biến Thân.

Đôi mắt nhắm chặt, cảm nhận cỗ năng lượng bạo tàn càn quấy trong nội thể, Võ Thiện Nhân thở mạnh một hơi, tinh thần lực đột nhiên bộc phát, chiếu theo bí pháp của Đẩu Chuyển Tinh Di, gầm vang một tiếng.

“Đẩu Chuyển Tinh Di.”

“Phanh.”

Một âm thanh nghe giòn tan vang lên.

Mấy trăm môn sinh đang chăm chú quan sát bỗng thấy một đạo cuồng phong nổi lên, rồi sau đó bụi bay đá chạy, không khí như bị phá vỡ từng tấc một, truyền ra những âm thanh trầm thấp, làm người ta sởn cả tóc gáy.

Trần Công Minh nhìn thấy Võ Thiện Nhân lãnh trọn Phá Huyết Đao, còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng vô cùng quen thuộc, từ trong thân thể của Võ Thiện Nhân vù vù phóng ra, hung hăng tống thẳng vào người hắn, cảm giác như bị búa tạ nện trúng.

Giống như kết cục của Châu Đăng Khoa trước đó, Trần Công Minh còn chưa hết kinh hoàng thì thân thể đã bị đánh văng lên không, theo đường cánh cung nện thẳng xuống mặt đất.

“Bồng.”

Bụi mù tan đi.

Thân hình Trần Công Minh dần dần lộ hiện.

Cơ mà, hắn nào còn dáng vẻ oai phong tiêu sái nữa, chỉ thấy quần áo rách nát tơi tả, đầu tóc rũ rượi, trên người đều ngang dọc các vết thương, trông vô cùng thảm hại.

Đôi chân run rẩy khụy xuống, cùng lúc đó, cổ họng mằn mặn, một ngụm máu tươi cũng nặng nề phun ra.

“Phụt.”

Gắng gượng bò dậy, sắc mặt Trần Công Minh tái nhợt đi, nhất định là đã bị nội thương rất nặng.

Bỏ qua đau đớn trên người, Trần Công Minh hai mắt như phún hỏa, hét lên: “Phá Huyết Đao? Ngươi cũng biết Phá Huyết Đao của Trần Gia?”​